Sau đó, Thủy An Lạc phát hiện, vừa bước vào nhà là đã không còn việc của cô nữa rồi.
Bọn họ nói gì, cô nghe không hiểu nổi một câu.
Sở Ninh Dực thuật lại hết mọi chuyện cho Bob nghe, sau đó anh ta cầm hết tài liệu đi.
Sau khi Bob đi rồi, Sở Ninh Dực mới đi ăn cơm với Thủy An Lạc.
“Anh ta nói sao, có phần thắng không?” Thủy An Lạc vội vàng mở miệng hỏi.
“Cuộc thi cấp bốn sắp bắt đầu rồi đấy nhỉ?” Sở Ninh Dực bỗng lên tiếng nói qua chuyện khác.
Thủy An Lạc: “...”
Đây không phải là đề tài hay ho gì.
Sở Ninh Dực nhìn cô nàng đang cúi đầu ăn cơm, biết ngay là cô chưa chuẩn bị gì cả.
Thủy An Lạc vừa ăn cơm, vừa đảo mắt, suy nghĩ một lúc lại ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực nói: “Nếu em qua được kỳ thi cấp bốn thì anh đồng ý với em một chuyện nhé.”
“Qua được rồi nói.” Sở Ninh Dực thản nhiên đáp.
“Anh đồng ý đi thì em mới có động lực.” Thủy An Lạc nhanh nhảu.
Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn cô. Thấy Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu, anh suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Được rồi.”
“Hứa rồi đấy nhé.” Thủy An Lạc giơ tay ra muốn ngoắc tay với anh.
Sở Ninh Dực nhíu mày.
Thủy An Lạc liền kéo luôn ngón tay anh ngoắc vào ngón tay mình, “Nói rồi đấy, em mà qua được bài thi cấp bốn thì anh phải đồng ý với em một chuyện.” Thủy An Lạc nói xong, cuối cùng mới chịu hài lòng ăn cơm.
Sở Ninh Dực: “...”
Tại sao anh lại có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889259/chuong-927.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.