Thủy An Lạc ngậm miệng, cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Sở Ninh Dực cũng chỉ liếc cô một cái, sau đó đưa tay cầm cái hộp kia lên, mở ra mới phát hiện bên trong là một bộ sườn xám màu đỏ rực.
Sườn xám là trang phục có thể thể hiện rõ nhất sự tồn tại của vẻ đẹp phương Đông.
Nhưng, với cái thân hình cọng giá này của Thủy An Lạc mà mặc sườn xám thì ra cái thể thống gì?
Bỗng chốc Sở Ninh Dực liền cảm thấy có lẽ là mẹ anh đang cố tình làm vậy.
"Mặc thử vào xem." Sở Ninh Dực nói rồi lấy bộ sườn xám trong hộp ra quẳng cho Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc cẩn thận bắt lấy bộ sườn xám rồi thoáng cau mày lại. Từ trước đến giờ cô chưa từng mặc bộ đồ nào như này, kể cả năm ấy lúc kết hôn cô cũng chỉ mặc váy cưới phương Tây mà thôi.
"Tôi mặc cái này á?" Thủy An Lạc không nhịn được mà nuốt nước bọt đánh ực một cái. Cô biết ngay mà, mẹ chồng cũ của cô nào có chịu đơn giản vậy đâu.
Thủy An Lạc lặng lẽ cúi xuống nhìn ngực mình rồi nghĩ thầm trong bụng, mẹ chồng cũ của cô đang cố tình thì có, không ngực, không eo cũng chẳng thấy mông đâu thế này mà bảo cô mặc sườn xám, đã thế lại còn là cái màu đỏ rực nổi bần bật này nữa chứ.
"Chẳng lẽ vừa xong cô không nghe rõ à?" Sở Ninh Dực nhướng mày hỏi lại. Anh cũng cảm thấy có lẽ đây không phải là một sự lựa chọn sáng suốt cho lắm. Tuy rằng Thủy An Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/888443/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.