Sở Ninh Dực vừa dứt lời, xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh lại.
Thủy An Lạc nhìn cái vẻ thờ ơ nãy giờ của Sở Ninh Dực, trong lòng từ từ dâng lên một cảm giác ấm áp kỳ lạ. Bất kể là vào lúc nào anh cũng luôn sẵn sàng đứng bên cạnh để bảo vệ cô. Anh như vậy khiến cô khó lòng nào mà cự tuyệt cho được.
Cả người Thủy An Kiều thoáng run lên, ánh mắt cô ta bỗng trở nên mập mờ khó hiểu.
"Chọn xong đồ chúng ta về thôi." Sở Ninh Dực ngẩng đầu, nắm lấy tay Thủy An Lạc, sự lạnh lùng trong giọng nói đã biến mất mà thay vào đó là sự dịu dàng vô hạn.
Thủy An Lạc cười tít mắt gật đầu: "Vậy thì lấy cái màu hồng đi, tôi thích cái đấy."
Sở dĩ, Thủy An Lạc chọn bộ màu hồng này vì cô thấy nó có tận hai chiếc, mà Thủy An Kiều thì lại thích nhất là bắt chước theo cô nên cô liền cho cô ta một cơ hội vậy.
Sở Ninh Dực gật đầu, bảo nhân viên phục vụ gói đồ lại, sau đó còn chẳng thèm bố thí một ánh mắt cho Thủy An Kiều mà trực tiếp đưa Thủy An Lạc rời đi.
Thủy An Kiều tức đến giậm chân, Thủy An Lạc, tối nay tao nhất định sẽ cho mày đẹp mặt.
Thủy An Kiều nghĩ rồi quay lại lấy cái bộ đồ màu hồng còn lại, nhưng sau khi cầm vào rồi cô ta lại thay đổi ý định, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, sau đó ngoắc tay gọi Viên Viên tới thì thầm gì đó vào tai con nhỏ đó.
Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/888442/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.