Sau khi Thủy An Lạc tỉnh lại, bác sĩ có đến kiểm tra lại lần nữa, căn bản không có vấn đề gì lớn nhưng bác sĩ có khuyên trong khoảng thời gian tới cô tốt nhất là không nên ăn đồ cay nóng.
Thủy An Lạc hối hận muốn khóc luôn, đây chính là "trộm gà không được còn mất nắm gạo" trong truyền thuyết đúng không? Tại sao? Tại sao? Cô muốn chỉnh là anh ta cơ mà, sao cuối cùng người nhập viện lại là cô chứ?
“Thế mẹ tôi đâu?” Thủy An Lạc vội vàng hỏi, chuyện Sở Ninh Dực đã hứa với cô thì chắc chắn sẽ không nuốt lời.
“Đợi cô khỏe hẳn rồi nói sau.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, bởi vì đến bây giờ anh vẫn không có tin tức gì của Long Man Ngân cả, cho nên anh không thể để Thủy An Lạc về đó được. Dù sao thì anh cũng không thích làm những chuyện mà mình không nắm chắc.
“Này, anh…” Thủy An Lạc đột nhiên vùng dậy khiến cho phần bụng lập tức đau nhói. Cô không nhịn được mà kêu lên một tiếng, sau đó thở mạnh ra một hơi.
Sở Ninh Dực đứng bên giường liếc xéo cô một cái, trên mặt vẫn bình thản như thường, chẳng tỏ ra thương xót chút nào.
“Cô cứ tiếp tục cử động mạnh thử xem, chưa được xuất viện thì cô cũng chẳng đi đâu được hết.” Sở Ninh Dực nói xong liền quay người ra khỏi phòng bệnh.
Thủy An Lạc lầm bầm trong miệng, quả nhiên tin được anh ta thì cô cũng ngủm.
Sở Ninh Dực ra khỏi phòng bệnh thì thấy chú Sở - quản gia đã đợi sẵn bên ngoài, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/888355/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.