Nó đang ngồi trên xe taxi để đi đến bệnh viện Mount Sinai. Nó vẫn cứ suy nghĩ về chuyện lúc nãy. Đó có phải là anh hay không?? Nếu anh còn sống vậy tại sao năm đó bác sĩ Đức lại nói như thế chứ??? Tại sao trong 5 năm qua anh không về thăm nó??? 5 năm qua anh đã làm gì??? Liệu có phải anh đã quên nó rồi chăng? Còn người phụ nữ lúc nãy là ai nữa??? Bây giờ những câu hỏi không có lời đáp đó đang lấn át hết tâm trí của nó. Nó nắm chặt sợi dây chuyền đang đeo trên cổ và nước mắt cứ thế không ngừng tuôn rơi. Nó nhớ anh lắm. Hơn 5 năm qua, không một giây phút nào mà nó không nhớ đến anh cả. Nó nhiều lần đã cố gắng quên anh để bắt đầu một cuộc sống mới thật bình thường. Nhưng nó làm không được. Nó thật sự rất yêu anh, rất nhớ anh. Dường như cả thanh xuân của nó chỉ có hình bóng của anh thôi cho dù anh không có ở bên cạnh nó. Nó cũng luôn nhớ về anh. Nó bây giờ rất hy vọng người mà nó nhìn thấy lúc nãy chính là anh. Nhưng nếu người đó là anh thì nó phải làm sao đây??
Rồi taxi cũng đưa nó đến trước cổng của bệnh viện Mount Sinai.
\- Cô gái. Đến nơi rồi. \(Bác tài xế nhìn vào kính chiếu hậu gọi nó\)
\- Vâng ạ. Cháu xin gửi tiền. Bác không cần đưa lại tiền thừa đâu. \(Nó lễ phép, hai tay cầm tiền đưa cho bác. Lúc này mặt nó vẫn còn lắm lem với những giọt nước mắt.\)
\- Bác cảm ơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bau-troi-thanh-xuan/3225695/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.