Chương trước
Chương sau
Mọi người đều nói: Đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời.
Không có lời chúc nào khoa trương, nhưng Sở Tư cảm thấy mọi thứ đang đi đúng hướng, cho dù đó là mối quan hệ của anh với Tát Ách · Dương hay kế hoạch cứu viện đang tiến hành.
Sống nhiều năm như vậy, Sở Tư rất ít khi cảm thấy vui vẻ, đa số đều là “Tôi rất bận”, “Quá nhiều chuyện không hay”, “Thuộc hạ lại làm chuyện ngu ngốc”, “Chuyện của Tưởng Kỳ vẫn không có gì đáng kể.” Một lời tâm trạng linh tinh như vậy chuyển cho người khác. Loại người chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế như anh thường đẩy mình vào tình trạng nghiện công việc, nhưng không thực sự yêu thích công việc thì cảm xúc thăng trầm ít, thỉnh thoảng động một chút cũng làm nước lặng dao động.
Anh từng cho rằng mình sẽ khó có cơ hội được trải qua cảm giác “Chờ mong sự kiện hết thảy đều kết thúc”, bởi phiền phức luôn nối tiếp nhau, hết thảy đều chưa kết thúc. 
Nhưng không nghĩ tới hiện tại cư nhiên cảm nhận được, khi thấy ngày càng ít mảnh vỡ được giải cứu và dấu tích được giải cứu đã che gần hết bản đồ sao, anh hiếm thấy sinh ra một tia chờ mong.
Anh cũng đã từng nghĩ rằng dù bản thân không thực sự yêu thích công việc, nhưng cũng ít quan tâm đến mọi người nên nhất định không có điều kiện làm một hôn quân*, có lẽ cả đời đều sẽ là minh quân** bình tĩnh lý trí.
*Hôn quân: Vua ngu muội, say đắm trong những thú vui tầm thường, không biết lo việc nước
**Minh quân: Vua công minh, sáng suốt.
Không ngờ, khi Tát Ách · Dương ở trong văn phòng ôm anh không muốn buông ra, máy truyền tin trên tay chấn động như gọi hồn nhắc anh đến Trung tâm Chỉ huy, phản ứng đầu tiên trong đầu anh thực sự là vứt máy truyền tin quỷ kia đi, suy cho cùng không dễ để nghe chuyện từ một người có tính cách như Tát Ách · Dương.
Có thể thấy được, loại hôn quân này rất có tiềm chất, khai phá thêm không chừng có thể phát triển được.
Bất quá Sở Tư cuối cùng cũng không trở thành hôn quân, anh vỗ nhẹ lưng Tát Ách · Dương, nắm lấy máy truyền tin khó ở, đưa cảnh vệ đến Trung tâm Chỉ huy.
Có một sai sót nhỏ trong đợt cứu viện vào ngày thứ hai, vì vậy mà thời gian nghỉ ngơi bị Sở Tư dùng để thương lượng lại kế sách với mấy người Tề Nhĩ Đức · Phùng để đảm bảo rằng hiệu quả giải cứu trong ngày thứ ba sẽ cao hơn.
Cho nên Sở Tư trong Trung tâm Chỉ huy này gần 40 giờ, thời gian bổ sung dưỡng chất ở giữa được anh dùng để tẩy não lão Thiệu lần hai, chợp mắt một chút liền đi đón báo cáo từ đội Huấn Luyện Doanh bên kia truyền đến.
Đường nói rằng đội thân tín do Thiệu Hành sắp xếp đã đến Pháo đài Ba Ni Bảo, sẵn sàng bảo vệ toàn diện, có thể thu dọn về Bạch Lang Hạm, nhưng do vô tình đặt căn cứ tạm thời dưới lòng đất nên phải mất thời gian dọn dẹp.
Tóm lại hơn 40 giờ tập trung cao độ là một chuyện hơi đau đớn, mọi người ở Trung tâm Chỉ huy mệt mỏi rõ như ban ngày, loại như Sở Tư ngày thường không quá thích tốn sức cuống họng có chút mất tiếng, loại như Tề Nhĩ Đức · Phùng âm lượng giọng to lúc nào không hay đã sớm tắt lửa, sống bằng cách liên tục dội nước vào cổ họng.
“Tôi đã tính rồi, hai đợt nữa hạ cánh, tất cả các mảnh vỡ hành tinh sẽ được đưa vào khu vực cứu hộ.” Một phó quan chỉ huy khác gõ ngón tay lên bàn.
Chỉ còn hai đợt nữa, thực tế thì đợt áp chót đã lên đường, chỉ còn vài tiếng nữa là đợt cuối cùng cập bến. Lời nhắc nhở này chắc chắn khiến mọi người trong toàn bộ Trung tâm Chỉ huy phấn khích.
Sở Tư vẫn không trực tiếp đến bàn hội nghị mà dùng tai nghe điều khiển từ xa toàn bộ quá trình bên ngoài màn hình thủy tinh, thỉnh thoảng gửi qua lại vài tin nhắn với Tát Ách · Dương.
Thể chất kiệt quệ, nhưng tâm lý vui vẻ.
Trước đây Tát Ách · Dương hiếm khi ngu ngốc, dùng mặt Sở Tư thay thế mặt Tưởng Kỳ để mở khóa, kết quả không cần nói cũng biết —— Dây trong hệ thống mã hóa đã bị chạm vào, vì vậy toàn bộ chương trình mã hóa được tự động cập nhật, những thứ đó trở nên vô dụng và phải đợi 24 giờ để bẻ khóa lần nữa.
Nhưng với bài học này, Tát Ách · Dương đương nhiên sẽ không mắc phải sai lầm tương tự nữa. Toàn bộ quá trình bẻ khóa với hắn mà nói hoàn toàn không khó, chỉ cần thêm một chút thời gian. Cho nên sau 24 giờ chờ đợi, hắn bắt đầu lần thứ hai một cách dễ dàng.
Đến bây giờ tiến trình đã quá nửa.
Khi Tát Ách · Dương đồng bộ hóa tiến trình chuyển đến máy truyền tin của Sở Tử, thanh tiến trình còn lại 42%. Với tốc độ này, ngày mai cũng không sai biệt lắm.
Ngày mai thực sự là một ngày tốt lành.
Sở Tư cùng Tát Ách · Dương nói vài câu, nhưng có một động tĩnh mới trong cuộc họp chung ba bên qua màn hình kính. Quân bộ bên kia đụng phải hạm đội của Bạch Ngân Chi Thành.
Tuy rằng hiện tại không đủ nhân lực, ba bên cùng nhau điều hành tổng thể phát triển, nhưng trên thực tế vẫn có phân công, bởi vì Quân bộ bên kia quân giới vũ khí tài nguyên tương đối phong phú, kinh nghiệm chiến đấu thực tế cũng cao nhất trong ba bên, cho nên Quân bộ bên kia chịu trách nhiệm chính trong việc phong tỏa khu vực an ninh.
Nói cách khác, Quân bộ có trách nhiệm làm mọi cách để ngăn chặn tất cả các mối đe dọa có thể xảy ra từ bên ngoài khu vực cứu hộ, Tòa nhà An ninh chịu trách nhiệm triển khai và chỉ huy cứu hộ tổng thể vì có bản đồ sao Long Trụ, trong khi Tổng Lĩnh Chính phủ bên kia chịu trách nhiệm về các vấn đề an toàn và tính mạng của từng mảnh vỡ hành tinh sau khi giải cứu, tức là những vấn đề nhỏ nhặt liên quan đến sự sống còn như xây dựng và đóng quân sau này.
Hai điều sau không đề cập tới, cái khiến Sở Tư luôn quan tâm hơn là những phụ trách của Quân bộ.
Từ thời điểm hành tinh sụp đổ, cho đến khi kết thúc chiến dịch giải cứu, Sở Tư vẫn luôn lo lắng sức mạnh ngôi sao của mình sẽ khuấy động nước đục, tạo ra một tài sản thảm khốc, hoặc đơn giản là hợp lực để chia tài nguyên có trên Thiên Ưng γ Tinh.
Không phải chuyện như thế này chưa từng xảy ra. Hồi đó, hành tinh quê hương của dân du cư đã trở thành “Ngôi sao bị bỏ rơi” do những vấn đề không thể phục hồi.
Bạch Ngân Chi Thành là những kẻ cướp đã ôm trở về một số lớn tài nguyên, khiến Bạch Ngân Chi Thành vốn dẫn đầu càng nâng cao một bước, nhanh chóng phát triển lên cấp độ sau này.
Bây giờ Thiên Ưng γ Tinh xảy ra chuyện, cho dù cơ chế bảo vệ có mạnh đến đâu, sao có thể phong tỏa tin tức, với thực lực của Bạch Ngân Chi Thành cũng nên điều tra ra, sao có thể còn chậm chạp không ra tay?
Chiến lược chỉ huy và phong cách phát triển của Bạch Ngân Chi Thành giống như phong cách phát triển của tinh tế hải tặc, sao có thể không rên một tiếng mà hảo hữu đứng nhìn?
Rõ ràng không chỉ có mình Sở Tư có ý tưởng này, ngay khi tin tức tạm thời từ Quân bộ bên kia truyền ra, Trung tâm Chỉ huy đã có một cuộc thảo luận: “Việc gì phải đến thì luôn phải đến.”
So với mấy người Tề Nhĩ Đức · Phùng, Tổng Lĩnh Chính phủ bên kia bình tĩnh hơn một ít.
Nhưng ba bên rõ ràng là rất quan tâm, Bạch Ngân Chi Thành không phải tiểu hành tinh hay đội ngũ dân du cư gì đó, xung đột trực diện tổn thất quá lớn, với thực lực hiện tại, bọn họ chỉ có thể đi đường vòng hết mức có thể, dù đi đường vòng hay thương lượng, mọi thủ đoạn có thể sử dụng đều phải thử, kéo dài còn lâu càng tốt.
Hiện tại mỗi ngày mỗi thời mỗi khắc đều có người mới thức dậy, ít nhất phải đợi cho đến khi có thể tập hợp được đơn vị nhỏ nhất của quân đội chiến đấu ngoài không gian, mà ngày đó không còn quá xa.
Sở Tư đang sử dụng tai nghe để đưa ra chỉ thị cho Tề Nhĩ Đức · Phùng, sau khi đơn vị cứu hộ được rút đi, binh lực ban đầu chịu trách nhiệm an ninh trên Bạch Lang Hạm có thể ấn thời gian trang bị chiến tranh tập kết, sẵn sàng được phái đến Quân bộ bên kia bất cứ lúc nào, nếu Quân bộ gặp phải rắc rối khó tránh khỏi nên chuẩn bị trước để chi viện có thêm nhiều thời gian chống đỡ.
21:12:42
Theo tin tức đồng bộ hội nghị ba bên trong thời gian thực, đội đánh lén khẩn cấp Quân bộ đã gửi tín hiệu gây nhiễu ra bên ngoài khu vực cứu hộ ở góc phần tư 11 của khu vực sao α, dẫn đi quân đội Bạch Ngân Chi Thành ở góc vuông thứ ba.
Nửa giờ sau, liên đoàn ba bên lại nhận được tin tức, đội đánh lén thứ hai phát tín hiệu gây nhiễu, dẫn đi đội hình thứ hai của quân đội Bạch Ngân Chi Thành.
Sau bốn mươi phút nữa, sáu đội đánh lén của Quân bộ đã phát đi tín hiệu gây nhiễu mười hai lần, dẫn đi các lực lượng còn lại ở Bạch Ngân Chi Thành.
23:34:19
Trung tướng phụ trách Quân bộ đã quay lại màn hình ba chiều cuộc họp liên hợp ba bên và mang đến một tin tốt, bộ thông tin Quân bộ đã mô phỏng thành công tín hiệu quân sự của sao Thổ hoang, phân tán lực chú ý của quân đội Bạch Ngân Chi Thành, làm cho bọn họ tạm thời tin tưởng tín hiệu nhiễu trước đó không thể tách rời khỏi sao Thổ hoang.
“Trước khi xảy ra sự việc bên ta, sao Thổ hoang đã vướng vào Bạch Ngân Chi Thành, sao Thổ hoang đầu trọc đâu sợ nắm tóc, đội quân tuần tra tinh tế ở Bạch Ngân Chi Thành bị quấy nhiễu không ngừng một hai lần, xung đột biên giới vẫn chưa đứt. Nợ cũ còn chưa thanh toán xong, đem người thế tội cũng không quá đáng.” Trung tướng giải thích.
Khi đến gần 0 giờ, đội cứu hộ cuối cùng đã đổ bộ xuống mảnh vỡ hành tinh còn sót lại. Sau khi các đội của đơn vị khác đã hoàn thành nhiệm vụ giải cứu đưa một phần dân chúng đến Bạch Lang Hạm, lao đến mảnh vỡ cuối cùng không ngừng nghỉ, bổ sung thêm nhân lực.
02:17:25
Tin tức Quân bộ lại được cập nhật: quân đội Bạch Ngân Chi Thành đã được dẫn đến khu vực sao β thành công. Ngay cả khi họ phát hiện ra gì đó không ổn, điều chỉnh phương hướng, lại lần nữa định vị lại khu vực sao α, tiếp cận chính xác khu vực cứu hộ, sẽ phải mất ít nhất ba ngày.
“Ba ngày ——” Trung tướng Hạ Tu Văn dựng thẳng ba ngón tay, xụ mặt nghiêm túc nói: “Nếu đợt giải cứu cuối cùng được hoàn thành thành công trong thời gian dự kiến, sẽ chỉ mất ba giờ để kích hoạt quy trình đầu tiên của thiết bị trọng lực bổ sung Long Trụ. Trong một giờ, tất cả các mảnh vỡ hành tinh có Long Trụ sẽ di chuyển gần hơn đến trung tâm có vị trí chiến lược, toàn bộ khu vực giải cứu sẽ thu hẹp lại. “
Ông uốn cong ngón tay thành nắm đấm, “Điều này có nghĩa là mặc dù mặt đất dưới chân chúng ta đã bị vỡ thành nhiều mảnh và nằm rải rác ở những nơi khác nhau, mặc dù mỗi mảnh vỡ được ngăn cách bởi một biển sao rộng lớn, nhưng chúng ta là một chỉnh thể.”
Điều này có nghĩa là một mạng nhện vô hình quấn tất cả các mảnh vỡ hành tinh lại với nhau, tạo thành một nhóm mảnh vỡ đặc biệt. Dưới lực lượng cường đại của Long Trụ, toàn bộ nhóm mảnh vỡ có thể điều chỉnh trung tâm theo nhu cầu chiến lược để đạt được sự di cư tổng thể.
Điều này sẽ khiến họ không còn bị động khi gặp bất kỳ đội quân ngôi sao nào khác.
Nếu có ba ngày thời gian thở, như vậy thật không thể tốt hơn.
Khi con số trên bộ hẹn giờ tăng lên 03 giờ, loạt hình ảnh đồng bộ cuối cùng của nhóm cứu hộ cuối cùng đã quay trở lại máy bay, tất cả đội viên cứu hộ đều nhìn vào màn ảnh so thủ thế “Hoàn thành nhiệm vụ”, phòng họp ba bên đều là âm thanh chúc mừng.
Đội cứu hộ mang theo một bộ phận người dân lên đường trở về, trên lộ trình chiến lược, vô số chấm máy bay nhỏ bay về phía Bạch Lang Hạm hùng dũng như vành đai sao sáng.
Tất cả Long Trụ của các mảnh vỡ hành tinh đã được bổ sung thêm các thiết bị mô phỏng lực hấp dẫn. Việc kích hoạt bất kỳ chức năng nào của Long Trụ đều yêu cầu Quân bộ, Tổng Lĩnh Chính phủ và Tòa nhà An ninh cùng nhau ra phương án. Cơ quan đại diện tối cao có một phần quyền hạn.
“Chuẩn bị khởi động thiết bị Long Trụ đi.” Sở Tư nhấn giữ tai nghe nhắc nhở Tề Nhĩ Đức · Phùng.
Lão Phùng đồng bộ truyền đến cuộc họp, hai trung tướng Quân bộ rời khỏi chỗ ngồi, đi đến thiết bị kích hoạt Quân bộ, Tổng Lĩnh Chính phủ cũng đồng dạng.
Sở Tư bước lên bệ truyền động nội bộ của Trung tâm Chỉ huy, mang cảnh vệ đến tầng tiếp theo, tiếp theo Tề Nhĩ Đức · Phùng cùng hai phó quan chỉ huy và thuyền trưởng lục tục theo xuống dưới.
Không gian tầng dưới không lớn, vách tường được kim loại bao quanh, trung tâm mặt đất chậm rãi mở ra, khởi động bị đẩy ra.
Sở Tư xắn cổ tay áo, bước tới ấn ngón tay cái vào bộ khởi động.
Ánh sáng quét qua quét lại trên người anh, âm thanh điện tử vang lên: Chứng thực người có quyền hạn tối cao của Tòa nhà An ninh, thông qua kiểm tra.
03:05:18
Giọng nói của đại diện Quân bộ và Tổng Lĩnh Chính phủ hai bên vang lên trong tai nghe.
“Sẵn sàng.”
“Đã sẵn sàng.”
“Khởi động.”
Giọng nói của Sở Tư hơi trầm, không có màn hình ba chiều, giọng nói của mọi người đều trầm thấp, không giống giọng nói ban đầu, lúc này không ai trong hai bên còn lại biết anh đang mở miệng nói chuyện.
Bởi vì lời nhắc thiết bị Long Trụ đồng bộ bắt đầu vang lên.
Hàng nghìn mảnh vỡ nằm rải rác trong biển sao đồng thời phát ra âm thanh ù ù, nếu có một cái nhìn cụ thể trên một màn hình đủ lớn vào thời điểm này, Long Trụ của mỗi một mảnh vỡ hành tinh đều đang tự điều chỉnh. Dưới sự điều chỉnh, nghiêng nhẹ sang một bên, rồi từ từ di chuyển về phía trung tâm chiến lược đã định trước dưới tác động của một lực lượng tập hợp khổng lồ.
Giống như những con chim bay quá lâu mệt mỏi, cuối cùng lần lượt trở về tổ dưới màn đêm.
04:46:17
Tất cả đội cứu hộ trở về đều lên tàu thuận lợi, hơn một trăm cánh cổng Bạch Lang Hạm cuối cùng cũng từ từ đóng lại. Những quân nhân bận rộn, những nhân viên y tế tạm thời bận rộn và những quan chức bận rộn qua lại trên Bạch Lang Hạm.
Đây có lẽ là cảnh sống động nhất mà Sở Tư được thấy kể từ khi mở mắt.
Chờ đến khi tất cả người dân được sắp xếp ổn định và đội cứu hộ đã tiến hành luân chuyển các vị trí khác nhau, mọi người làm việc liên tục hơn 50 giờ mới được nghỉ ngơi.
Khi hai vị phó quan chỉ huy trở lại văn phòng, bước chân của họ có chút mông lung. Tề Nhĩ Đức · Phùng đứng yên ở cửa văn phòng gần Sở Tư nhất, đỡ của cánh cửa chào Sở Tư, cũng không chú ý lễ nghi, mở cửa liền lăn vào ngủ bù.
Bạch Lang Hạm được thuyền trưởng điều khiển tạm thời, đội trưởng đội an ninh Thiệu Hành và đội trưởng cảnh vệ Kiệt Ngân cũng đã về nghỉ ngơi.
Khi Sở Tư bước vào văn phòng, Tát Ách · Dương vẫn đang ngồi trước quang não, nhưng có lẽ hẳn là có ngủ một giấc trước đó, thoạt nhìn tinh thần rất tốt, không có chút cảm giác mệt mỏi nào, cùng với lông mày nhăn lại của Sở Tư có chút đối lập.
“Tôi tưởng có ma chứ.” Tát Ách · Dương đứng dậy đi tới, hơi cúi đầu xuống: “Anh có chắc là có thể đi đến phòng ngủ không? Tôi nghĩ bước chân của anh hơi không vững.”
Sở Tư tức giận liếc hắn một cái, sau đó xoa xoa lông mày, cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn: “Anh trước mắt đừng có cản đường, tôi liền có thể chống đỡ đến phòng ngủ.”
Vừa nói, vừa ghét bỏ rút cà vạt ra, có chút không kiên nhẫn mà oán giận: “Hơn 50 giờ không tắm rửa, nằm trên giường thế này chịu không nổi.”
“…” Tát Ách · Dương nói, “Thứ cho tôi nói thẳng trưởng quan, anh bây giờ nằm trong bồn tắm thế này, không khác gì tự sát, đi vào cũng đừng nghĩ đến việc bước ra.”
Sở Tư vô cùng cố chấp: “Vậy để xem tôi có chết hay không.”
Tát Ách · Dương nhướng mày, nhìn bóng lưng đang đi trở về phòng ngủ, nói: “Được rồi, tôi đành phải giúp anh vậy.”
Sở Tư lúc này tinh thần hoàn toàn thả lỏng, có chút mơ hồ, phản ứng cũng trì độn. Anh nghe Tát Ách · Dương nói xong, chỉ vẫy vẫy tay không nhìn lại, đi vào phòng tắm cho đến khi anh nhìn Tát Ách · Dương theo sau vào trong, hơn nữa săn sóc mà đóng cửa lại, cuối cùng mới nhận ra lời vừa rồi có nghĩa là gì.
Sở Tư: “…”
Tác giả có lời muốn nói: Tôi viết nửa chừng thì đi ra ngoài, xin lỗi đến muộn nha ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.