“Hồi hồn nào trưởng quan.” 
Tiếng “tách” vang lên trước mũi Sở Tư, Sở Tư cau mày, giơ tay gạt ngón tay của người nào đó sang một bên, trợn mắt nói nói dối: “Con mắt nào của anh thấy tôi thất thần chứ?” 
Tát Ách · Dương cong mắt, “Cả hai đều thấy.” 
Luôn có người nói rằng để đánh giá nụ cười thật hay giả tạo của một người phụ thuộc vào nụ cười của người đó ở khóe miệng hay trong đôi mắt. Nhưng phương pháp này không hiệu quả trên người của Tát Ách · Dương, bởi vì khi hắn cười, hắn luôn cong mắt, ý cười nơi khóe mắt cũng rất rõ ràng, nhưng lại khiến người ta không thể phán đoán được nụ cười đó đến tột cùng hàm chứa ý gì. 
Giống như nụ cười liếm máu vào lần đầu gặp nhau năm đó. 
Cho dù hắn ở Viện điều dưỡng hay Huấn Luyện Doanh, tất cả những ai tiếp xúc với Tát Ách · Dương đều nghĩ rằng hắn rất nguy hiểm. 
Bởi vì ai cũng đang nắm giữ một sợi dây, dù dài hay ngắn, nhiều hay ít, suy nghĩ về mọi thứ sẽ luôn bị ảnh hưởng bởi gốc này hay gốc kia mà thân hình như trống rỗng, tự tách ra khỏi tập thể. 
Hắn làm cái gì, không làm cái gì, hoàn toàn phụ thuộc vào suy nghĩ của chính hắn hay không, bởi vì không có can dự nên không thể đoán trước, cũng không thể kiểm soát được. 
Phải mất hơn mười năm Viện điều dưỡng và Huấn Luyện Doanh mới có thể kéo Tát Ách · Dương vào đám người, nhưng hiển nhiên hiệu quả không lớn. 
Sở Tư và hắn đã biết nhau 45 năm, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bau-troi-dem/1815324/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.