Chương trước
Chương sau
Khi được Sở Tư hỏi, chuông báo động đột ngột dừng lại, một tiếng hét chói tai liên tục phát ra từ micro trên đỉnh đầu, hét được vài giây, nó đột nhiên chuyển về âm thanh điện tử nghiêm túc: “Ta hình như làm sai gì đó rồi thưa trưởng quan.”
Không đúng, tại sao hệ thống thông minh như ngươi lại hét lên trước khi trả lời câu hỏi?
Nhưng dưới loại tình huống này, Sở Tư không có thời gian để quan tâm đến nó. Anh bấm chuông phòng trực ban số 3 và số 7, trước khi cánh cửa mở ra, anh sải bước thẳng đến trung tâm giám sát.
“Ngươi đã làm gì?” Sở Tư hỏi Thiên Nhãn khi anh đi qua hành lang.
Máy ghi âm ở khắp nơi trong nhà tù giống như tai của Thiên Nhãn. Nó nghe Sở Tư hỏi, trả lời: “Hai phút trước, có một mệnh lệnh đặc biệt được gửi trực tiếp đến trung tâm xử lý của ta, ta —— ta —— ta —— ta làm theo.”
“Mệnh lệnh gì?!” Sở Tư dừng lại trước cánh cửa dẫn đến nhà ăn, giơ tay mở khóa cửa.
“Mệnh lệnh có thẩm quyền cực cao ngang với mức độ thực thi tự động của trung tâm.” Thiên Nhãn trả lời, “Ra lệnh cho ta loại bỏ các tù nhân ngay tại chỗ.”
“Cái gì?” Khi Sở Tư nghe thấy cái này, ngón tay cái mở khóa của anh gần như ấn nhầm chỗ.
Cánh cửa nhà ăn được mở ra, Thiên Nhãn vẫn đang giải thích qua micro: “Ngài biết đấy, hệ thống Thái Không Giam Ngục đã hoàn thiện, thiết kế rất khéo léo, mỗi phòng có thể được sử dụng như một khoang thuyền không gian riêng biệt, có thể đẩy ra khỏi nhà tù.”
Chỉ có thể nói, thiểu năng trí tuệ chung quy vẫn là thiểu năng trí tuệ. Trong trường hợp này, nó thực sự còn tiết lộ niềm tự hào khi giải thích thiết kế nhà tù.
Chỉ là khi Thiên Nhãn nói câu cuối cùng, âm thanh điện tử nghiêm túc vẫn yếu dần, “Cho nên, ta đẩy bọn chúng ra —— —— —— ——”
Hệ thống một lần nữa trong thời khắc mấu chốt giả vờ mắc kẹt.
Sở Tư lúc này còn chưa kịp mắng gì, cánh cửa đằng sau liền mở ra, nhà ăn được cho là đầy lồng sắt đã biến mất.
Toàn bộ nhà ăn giống như một quả trứng, quả trứng có nhiều lớp da kim loại bên ngoài, bây giờ quả trứng đã bị hệ thống thiểu năng đẩy ra khỏi nhà tù, bị trục xuất tại chỗ, chỉ để lại một lớp da kim loại trống rỗng.
Kim Ô Nha, Ngân Ô Nha(*) gì đó đều không còn bóng dáng.
Kim Ô Nha, Ngân Ô Nha(*) : quạ vàng, quạ bạc
Sở Tư: “……………………………………”
Thiên Nhãn vẫn ở đó trong một vòng lặp vô tận, đầu Sở não bắt đầu đau.
“Có điểm hạ cánh khi đẩy ra không?” Sở Tư hỏi.
Thiên Nhãn: “Không —— không —— không ——”
Lông mày Sở Tư nhảy dựng: “Ngươi vẫn còn mặt mũi trả lời sao? Mau vớt lại!”
Anh bước lên tấm da kim loại, đi qua khu vực giữa trống rỗng của nhà ăn, đẩy cánh cửa trung tâm giám sát ra.
Cánh cửa không khóa “Ầm” đóng sầm lại, Thiên Nhãn lập tức khôi phục lại, “Không có cách nào vớt lại.”
“Có ý gì?”
Sở Tư nhớ rõ số lượng dây thép phân bổ cho mỗi đĩa bay trong Thái Không Giam Ngục phải lớn hơn hoặc bằng hai, một sợi dây được buộc vào Long Trụ, phải có thêm ít nhất một sợi dây, sao lại không thể vớt được? !
Âm thanh điện tử của Thiên Nhãn có vẻ hơi thận trọng, “Có hai mệnh lệnh, thanh trừ tù nhân… và lập tức rời đi, cho nên sau khi ta đẩy chúng ra, ngay tại chỗ chuyển tiếp một đoạn khoảng cách nhỏ—— nhỏ —— nhỏ ——.”
Sở Tư: “……”
Trong vũ trụ rộng lớn, dù chỉ một bước nhảy ngắn cũng đã là một khoảng cách không tưởng, muốn đem mấy thứ đã đẩy ra vớt trở về, đã không có khả năng.
Trong một khoảnh khắc, trong đầu Sở Tư xuất hiện rất nhiều nghi vấn ——
Tại sao đột ngột lại có lệnh thanh trừ tù nhân tại chỗ?
Là mệnh lệnh được gửi bởi phần tách ra của Thái Không Giam Ngục sao? Nhưng đối với họ, đem tù nhân bị khống chế thanh trừ thì quá mức thừa thãi……
Hay là người phát lệnh đứng về phe tù nhân? Ngay khi bị đẩy ra khỏi đây, bên kia liền dẫm chuẩn hoặc kém thời gian, nửa đường đi qua tiếp nhận tù nhân, sau đó thả ra?
Sở Tư câu mày, không chút khách khí gõ gõ Thiên Nhãn: “Mệnh lệnh được gửi trực tiếp đến hệ thống trung tâm sao? Gọi ra đi.”
Khi ra lệnh, anh lại liếc nhìn thời gian, ba giờ đã trôi qua. Có lẽ vì giấc mơ đó, anh cảm giác như mình chỉ ngủ được năm phút.
Đinh ——
“Màn hình hiển thị được cập nhật.” Lúc này, Thiên Nhãn không dám bỏ bê nữa, bận rộn hiển thị mệnh lệnh trực tiếp mà nó nhận được trên màn hình.
Nhận mệnh lệnh một: Thanh trừ tù nhân
Nguồn: 50001
Cấp độ: Đỏ
Quyền hạn: S (cấp cao nhất)
Nhận mệnh lệnh một: chuyển tiếp ngay lập tức
Nguồn: 50001
Cấp độ: Đỏ
Quyền hạn: S (cấp cao nhất)
Khác biệt giữa hai mệnh lệnh chỉ là hai giây, các yêu cầu phải được thực hiện ngay lập tức.
Khuôn mặt Sở Tư đột nhiên trầm xuống: Lại là 50001, cấp bậc lại đỏ… Lại là giả mạo anh?
Mẹ nó còn chưa kết thúc à? !
Trộm da khoác trơ trẽn trước mặt chính chủ, một lần không tính còn làm hai lần, có phải cũng muốn đẩy chính chủ đi luôn không?
Sở Tư quả thực bị chọc tức đến bật cười, anh lục lọi trên bàn điều khiển lộn xộn, tìm thấy một cái tai nghe màu đen, nhét vào một bên tai, ra lệnh: “Hiển thị biểu đồ sao nhắm mục tiêu, định vị lại 9501.”
Đinh ——
“Tình hình di chuyển của mục tiêu đã thay đổi, vẫn còn 4 giờ nữa để vào Vùng 1. Hiện tại không thể xác định chính xác.”
Đây rõ ràng là cố ý vừa đi vừa cọ xát, chờ nó thật sự tiến vào Vùng 1, quỷ mới biết cần đợi bao lâu.
“Không đợi nữa, ta tự định vị thủ công.” Sở Tư điều chỉnh lại tai nghe, “Hiển thị kết quả chuyển đổi dạng sóng đi.”
Nói chung, định vị hệ thống thông minh thuận tiện và chính xác hơn nhiều so với định vị thủ công. Tuy vậy, một số người có nhiều năm kinh nghiệm trong các nhiệm vụ không gian không thua kém hệ thống trong việc chụp và định vị thủ công, một số dự đoán thậm chí còn đáng tin cậy hơn hệ thống.
Sở Tư có thể được coi là một trong số đó, chẳng qua quá trình định vị hay bị tổn thương tai, đại gia thường sẽ không dùng.
Sau khi anh đưa ra mệnh lệnh, Thiên Nhãn đáp lại, nhiều tạp âm khác nhau được biến đổi từ dạng sóng phát ra trong tai nghe, đan xen vặn vẹo khiến người ta cảm thấy nhức nhối.
Sở Tư đã lâu không sử dụng định vị thủ công, đột nhiên anh nghe thấy tiếng ồn của tạp âm như hàng ngàn mũi tên, khóe miệng co giật. Anh điều chỉnh lại tai nghe, cẩn thận kiểm tra âm thanh, bất động nhìn chằm chằm vào biểu đồ sao.
Mười giây sau, anh tháo tai nghe ra, ném lên bàn điều khiển, báo cáo tọa độ tương ứng trên bản đồ sao tọa độ: “0.741, 261, chuyển tiếp nội đồ, kích hoạt chế độ ẩn hình, trực tiếp qua đi.”
Đinh ——
“Nhận mệnh lệnh, chuẩn bị chuyển tiếp, đếm ngược 5 giây.”
“Ngươi tại lúc này chập mạch một cái thử xem.” Sở Tư liếc Thiên Nhãn.
Đinh ——
“Không, không, không, không, cho ta cơ hội lập công chuộc tội đi.” Thiên Nhãn nói xong tiếp tục đếm ngược, “Bắt đầu chuyển tiếp, kích hoạt chế độ ẩn hình, ấm áp nhắc nhở không dựa vào bàn điều khiển, chuyển tiếp nội đồ khác với chuyển tiếp bình thường, khả năng có thể —— Bị! Bị! Bị! Xóc ——Oh! Oh! Oh! “
Nói một cách dễ hiểu, nó bị xóc đến choáng váng, nơi này có điểm xóc nảy, mẹ nó giống như bị ném bom bằng tên lửa thiên hà phản vật chất.
Sở Tư: “…” Bánh sandwich sắp được ra ngoài rồi.
Đinh ——
“Quá trình chuyển tiếp nội đồ đã hoàn tất, chúc ngài một ngày tốt lành.”
Tốt con mẹ ngươi.
Sở Tư giúp bàn điều khiển chạy chậm lại một lúc, chuẩn bị đưa ra một mệnh lệnh khác thì có một âm thanh đập xuống của vật nặng phía sau anh.
“Ai?” Anh quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên đứng cạnh cửa.
Thoạt nhìn chưa đến 30 tuổi, mái tóc vàng dài được tết sau đầu, không hề phù hợp với trang phục nhà tù trên người. Gã giơ tay, lộ ra vẻ vô cùng vô tội nói: “Tôi, tôi, tôi là tôi, đừng lo lắng, tôi đi qua xem, xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện gì làm cảnh báo điên cuồng như thế.”
Vừa nói, lại nhịn không được nhìn thoáng qua, gãi gãi đầu: “Nhà ăn ở đâu rồi? Sao lại biến mất vậy?”
Sở Tư nhìn gã từ trên xuống dưới, vẻ mặt phức tạp, “Anh có phải là … Cây lau nhà không?”
Người đàn ông tóc vàng: “…”
Gã sầm mặt nói: “Nếu anh đang ám chỉ một đối tác đã cùng anh thiếu oxy tránh thoát bom đạn, thì đúng rồi. Anh không thể đặt cho tôi cái tên đó chỉ vì nửa năm không tắm.”
Khi gã đứng nói chuyện, một cô gái nhỏ với mái tóc nâu sẫm và đôi mắt to cũng vươn đầu từ phía sau, vẫn nhìn chằm chằm Sở Tư không chớp mắt.
Được rồi, Cây lau nhà lớn nhỏ đều có mặt.
Hiệu quả của tắm rửa thể hiện hiệu quả trước nay chưa từng thấy.
“Tôi có tên, Kim · Phí Cách Tư, anh muốn gọi là gì cũng được, vậy chuyện gì đã xảy ra?”
Sở Tư nói: “Nói tóm lại, có người dưới mí mắt tôi nhiều lần giả mạo tôi, cho nên tôi đến thăm hang ổ của người kia.”
Anh dừng lại hai giây, rồi thêm một tính từ khác: “Nghi phạm”.
Ngay khi nói xong hai từ này, anh chợt nhận ra gì đó, cau mày: “Tát Ách · Dương đâu?”
Cảnh báo lại thêm xóc nảy, như thế nào cũng nên tỉnh, cảnh giác của Tát Ách không bao giờ thấp hơn hai Cây lau nhà này, sao còn chưa xuất hiện?
“Tôi chưa thấy, có lẽ chưa tỉnh dậy?” Kim trả lời.
Sở Tư nhấc chân, bước ra ngoài, đi thẳng vào phòng trực ban số 3. Anh bấm chuông ba lần mà vẫn không trả lời.
“Thiên Nhãn! Mở phòng trực ban số 3! Tiêu chuẩn thanh trừ tù nhân là gì?” Anh nhìn chằm chằm vào máy ghi âm trong góc đột nhiên hỏi.
Cùm cụp, cánh cửa phòng trực ban số 3 mở ra, hé lộ khung cảnh bên trong.
Rỗng tuếch……
Đinh ——
Câu trả lời của Thiên Nhãn ngay lập tức vang lên: “Những người có bộ khống chế đều ném ra ngoài!”
Sở Tư: “… Ngươi thiểu năng trí tuệ à?”
Chửi xong, anh lại cười khẩy: Ôi, đúng là vậy mà.”
Thiên Nhãn: “……”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.