Sương trắng mỗi lúc càng thêm dày đặc, đám đông đổ xô giải tán, Tư Mã Trung Thiên nắm chặt song quyền mặt đầy tức giận, cả đời ông dọc ngang trên chốn giang hồ, không ngờ giờ đây lại để cho một tên vô danh tiểu tốt thoát khỏi tay, ông vừa bực tức vừa kinh dị ngoảnh lại nhìn, Kim Tiên Nô đang đứng sau lưng ngây ngẩn nhìn ông, chú chó Kim Tiên hung mãnh cũng ngoan ngoãn nằm mọp dưới chân ông. 
Tư Mã Trung Thiên khẽ buông tiếng thở dài, vỗ vỗ lên đầu con Kim Tiên và nói : 
- Chốn giang hồ nhiều phong hiểm, Kim bộ đầu chả lẽ còn chưa chịu nghỉ hưu ư? 
Kim Tiên Nô cúi đầu ấp úng : 
- Vãn bối... 
- Con chó này, ngươi cũng nên mang trả đi thôi. 
- Kim Tiên Nô đã theo tiền bối mười mấy năm trời, vãn bối, vãn bối quả... 
Tư Mã Trung Thiên thở dài : 
- Cuộc đời chẳng có buổi tiệc nào là không tan, vả lại... ngươi có biết chủ nhân hiện nay của nó còn cần nó hơn ngươi. 
Lúc này ông cảm thấy vô cùng chán ngán, bao hào khí và chân lực như đã tiêu tan trong làn sương dày đặc kia. 
Kim Tiên Nô rủ tay đứng thờ thẫn, bỗng thấy trong làn sương mờ mịt kia xuất hiện năm bóng người, và một giọng yểu điệu khẽ cười nói : 
- Tư Mã tiền bối còn nhận ra tiểu nữ chăng? 
Tư Mã Trung Thiên chú mắt nhìn, chỉ thấy một mỹ phụ áo huyền chúm chím cười và thước tha bước tới, bèn mừng rỡ nói : 
- Lão phu tuy già nhưng mắt chưa mờ, làm sao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-tu-than-long/21043/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.