Mọi sự trên đời quả là ly kỳ, kẻ giàu đa số keo kiệt, người khôn ngoan thường hay ngây dại, hồng nhan đa phần bạc mệnh, anh hùng ắt hẳn đa tình, kẻ lắm bệnh rất dễ lành, người ít bệnh hễ bệnh là bệnh liệt giường, người có nội lực tinh thâm khi đã bệnh ắt không thể nhẹ, tạo hóa quả là trớ trêu. 
Trời mờ sáng, một cỗ xe mui rời Trường An, qua Chung Nam, thẳng tiến về Tuân Dương. Quái lão nhân không râu không tóc, kỳ trang dị phục nộ, hai tay vẫn khư khư ôm chặt chiếc bao bố, nhắm mắt nghiêng người dựa vào chỗ ngồi phía trước. 
Trong thùng xe thỉnh thoảng lại vang lên tiếng rên khổ sở và tiếng thở dài buồn rầu. 
Lão nhân đầu trọc bỗng quay lại, đưa tay gõ vào thùng xe và lớn tiếng nói : 
- Đại cô nương có mang theo tiền bạc không? 
Hồi lâu trong thùng xe mới có một giọng nói tức giận vang lên : 
- Có! 
Lão nhân đầu trọc nghiêm chỉnh nói : 
- Vô luận đi đâu, tiền bạc cũng không thiếu được. 
Lão yên tâm mỉm cười, lại nhắm mắt dưỡng thần. 
Khi xe đến Tuân Dương thì mọi nhà lên đèn, lão nhân đầu trọc mở bừng mắt, trở tay gõ vào thùng xe nói : 
- Đại cô nương, tiền bạc mang theo nhiều không? 
- Không ít! 
Lão nhân đầu trọc nghiêng mắt nhìn gã đánh xe, lớn tiếng nói : 
- Hãy tìm một khách điếm sang trọng nhất, tốt hơn hết là có cả ăn uống. 
Chợ đêm Tuân Dương hết sức phồn vinh, lão nhân đầu trọc thản nhiên băng qua những tiếng cười nhạo hiếu kỳ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-tu-than-long/21042/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.