Lúc đám người Vu Việt mang theo mấy ngàn tù binh trở lại Trung Đô thì bầu trời lại bắt đầu mưa nhỏ, vẻ âm u của thời tiết cũng giống như tâm tình của mọi người, u ám mà bức bối.
Lần chinh phạt này liên tiếp gặp cản trở, cho dù chưa tổn thương tới nguyên khí, nhưng cũng đã tăng thêm rất nhiều hy sinh vô ích, cho nên mọi người cũng không có tâm trạng vui sướng vì đánh thắng trận, sau khi trở về lập tức tiến vào trạng thái tĩnh dưỡng.
Nhưng mà binh lính còn có thể nghỉ ngơi, các tướng lĩnh lại còn không ít việc cần phải hoàn thành, công tác thống kê thương vong, tổn hao, trị liệu thương tích, sắp xếp tù binh, v.v…
Vì thế, ngày hôm sau Vu Việt đã bắt đầu triệu tập mọi người nghị sự, chú trọng vào thảo luận tình huống trước mắt và hành động sau này.
Sau khi hội nghị kết thúc, Vu Việt đặc biệt giữ đám người Minh Hàn ở lại, nói tới cái kẻ luôn muốn tính kế bọn họ kia.
Minh Hàn nói: “Không biết Tê Túc có thân phận gì ở Khánh Quốc đây? Quỷ kế đa đoan, tâm ngoan thủ lạt như thế, theo lý mà nói, người như vậy đã sớm phải vang danh bên ngoài rồi mới phải.”
Mặc Phi nói: “Ta chỉ biết hắn là người Khánh Quốc, nhưng lại không biết thân phận cụ thể của hắn.”
“Nam nhân kia hẳn phải là quý tộc của Khánh Quốc.” Vu Việt nằm nghiêng ở trên tháp, lạnh lùng nói, “Chỉ có quý tộc Khánh Quốc mới có tư cách có được khóa hồn khấu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-tieu-phu-do/2379474/quyen-2-chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.