Vu Việt chậm rãi tỉnh lại từ trong giấc ngủ, vừa mới nghiêng đầu đã thấy thứ gì đó rơi khỏi trán, tập trung nhìn, hóa ra là một cái khăn mặt, đang chuẩn bị vươn tay cầm lấy, lại phát hiện dường như trên tay phải có cái gì đó, nhìn lại, bỗng nhiên nhìn thấy Mặc Phi nằm ở bên người hắn, ngủ rất sâu.
Ánh mắt chuyển sang chậu nước trong bên cạnh, hiểu ra mình được “Hắn” chăm sóc một đêm. Vu Việt sửng sốt, yên lặng nhìn khuôn mặt có chút vết bẩn và mệt mỏi, một loại cảm giác kỳ dị nảy lên trong lòng, hắn không nhịn được đưa tay ra muốn chạm đến gương mặt “Hắn”, nhưng giữa đường lại ngừng lại.
Sau mấy tiếng hít không khí khó có thể nghe thấy, Vu Việt cẩn thận đứng dậy khỏi đệm, sau đó chuyển Phù Đồ qua trên đó, đắp một cái áo cho nàng, sau đó dậm chân rồi đi ra ngoài, bên ngoài lều trại còn có hơn một vạn binh lính đang không biết tình huống…
Trải qua một ngày tĩnh dưỡng, binh lính thay y phục khô mát, bổ sung nước uống và đồ ăn, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, chỉ có những tướng sĩ bị bệnh là vẫn còn vô lực.
Vu Việt lần lượt xem xét các nơi trong doanh địa, cẩn thận kiểm tra tình huống của binh sĩ.
Cuối cùng hắn hỏi tướng quân đi theo: “Ngày mai, có thể đưa một bộ phận người lên thuyền không?”
Tướng quân kia suy nghĩ, gật đầu nói: “Có thể.”
“Rất tốt. Ngày mai, ngươi tuyển ra 3000 người từ trong nhóm viện binh, hộ tống binh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-tieu-phu-do/2379471/quyen-2-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.