Nhân lúc rảnh rỗi, Mặc Phi hỏi thăm Tê Túc về một số tin tức của giới quyền quý và các chi tiết cần phải chú ý trong yến hội của Thế tử.
Tê Túc cũng không giấu diếm gì, có thể nói được thì đều nói, phần sau hắn còn đặc biệt nói một câu: “Trong yến hội của Thế tử có thể sẽ mời người hiến nghệ.”
Lại hiến nghệ? Trong lòng Mặc Phi căm thù đến tận xương tuỷ với việc này, nam nhân thời đại này thật sự quá được ưu đãi rồi, muốn tìm niềm vui kiểu nào thì tìm niềm vui kiểu ấy, nữ nhân hoàn toàn không có quyền lợi được nói “Không”.
Mặc Phi suy nghĩ, nói: “Vậy thì giúp ta chuẩn bị một cây sáo đi.”
Ánh mắt Tê Túc sáng lên: “Phù nhi biết thổi sáo ư?”
“Chỉ hơi biết thôi, miễn cưỡng có thể ứng phó một chút.” Khi thầy của Mặc Phi dạy nàng về truyền thống, tất cả cầm, kỳ, thi, họa đều phải học, đáng tiếc nàng không có hứng thú với âm nhạc lắm, sau đó chọn đi chọn lại, nàng học thổi sáo. Đơn giản là vì hình dáng của sáo mang phong cách cổ xưa, đơn giản, thuận tiện cho việc mang theo. Chỉ có điều vì nghị lực có hạn, nàng cũng chỉ biết thổi vài khúc nhạc, cũng may thầy nàng không chỉ trích, học tập những thứ này chỉ là để bồi dưỡng tính tình, nếu là một môn học bắt buộc, sẽ mất đi ý nghĩa vốn có của nó.
May mắn ở đây cũng có loại nhạc khí là sáo, chỉ có điều mới phát triển được mấy năm, hầu hết nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-tieu-phu-do/2379452/quyen-2-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.