Sơ Tụ giả làm một tiểu cô nương, ngênh ngang qua sông tránh thoát sự kiểm tra của thủ hạ Mặc Sĩ Tranh. 
Cưỡi ngựa nửa tháng mới đến chân núi Thục. 
Y đem cởi cương ngựa, vỗ vỗ vào cổ ngựa, nói: "Ngươi đi đi." 
Sau đó nâng bước đi bộ lên núi. 
Thục Sơn không thay đổi, không có vết chân của con người lên là sẽ không thay đổi. 
Vẫn như cũ, chướng khí tràn ngập, nơi chốn đều là nguy cơ, nhìn từ dưới chân núi giống như một con quái thú khổng lồ đang há to miệng chờ người xông vào ăn tươi nuốt sống. 
Vó ngựa hí vang sau lưng, đi theo y hai bước, nghe tiếng hổ gầm trong rừng, sợ hãi đứng ở cửa rừng đợi, một lúc sau mới xoay người rời đi. 
Rạng sáng, sương sớm ướt đẫm cỏ cây trên núi, tiếng chim hót trong trẻo trên những cây cổ thụ cao chót vót, cả khu rừng chìm trong sương mù, người đi ở trong đó, chỉ đi được hai bước quần áo đã ướt sũng, nặng trĩu, dính vào cẳng chân, đặc biệt khó chịu. 
Nhưng Sơ Tụ thập phần quen thuộc, đã lâu không có trở lại Thục Sơn, tinh tế quan sá, lỗ mũi có chút ê ẩm. 
Y đem vạt áo quanh eo vén lại, hái các thảo mộc trên đường. 
Y đột nhiên nhớ tới con cừu trong sân viện Mặc Sĩ Tranh, bị y cho ăn cỏ đọc khi bị mất trí nhớ, thế nhưng vẫn có thể sống sót. 
Y tự bắt mạch, kê đơn cho mình, tính toán sắc thuốc tự mình chữa trị. 
Rời nhà hơn ba năm, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-thanh-cam-chau/2641801/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.