Lúc tiểu nhị bưng thuốc vào, tiểu Hồng Hạnh vẫn còn chưa tỉnh. An Minh Hiên thử uy nàng một ngụm nhưng cũng không được, lặp đi lặp lại như vậy ba lần, An Minh Hiên có phần chán nản thất vọng.
Chợt có chút hưng phấn:
”Tiểu Hồng Hạnh, ngươi cũng biết là ngươi bị trúng độc, ngươi cũng biết là thuốc này không thể không uống, ngươi cũng biết là sinh hoạt của ngươi hiện tại không thể tự lo liệu. Như vậy, ta uy ngươi uống cũng không thể xem như là xâm phạm ngươi a, ngươi không được tức giận, không được phép đánh ta đó.”
An Minh Hiên thấy tiểu Hồng Hạnh không có phản ứng, liền tự mình ngậm một ngụm thuốc, sau đó hơi mở mồm nàng ra đem đầu lưỡi của mình tiến nhập, chậm rãi để nước thuốc từng chút đi vào miệng của nàng. Môi nàng rất mềm, hắn đụng vào một chút đã cảm thấy tuyệt không thể tả được, hắn vội tăng nhanh tốc độ uy dược hơn.
Nước thuốc chảy trong miệng của nàng, lưỡi hắn chậm rãi dây dưa lưỡi của nàng vui thích chơi đùa. Một chén dược hắn uy vài lần đã hết, thế nhưng hắn còn chưa có ăn vụng đủ mà, hay là sắc thêm một chén dược nữa tới đây?
Hắn còn đang nghĩ ngợi, đột nhiên trên mặt đã trúng một cái tát, hạ thân cũng bị người hung hăng dùng đầu gối đụng phải một chút, An Minh Hiên bị đau đến mức thiếu chút nữa xuất ra tiếng kêu to.
Tiểu Hồng Hạnh giận dữ nhìn hắn, đưa tay túm lấy cổ hắn.
An Minh Hiên nở một nụ cười, nói:
”Vừa rồi tại hạ không phải cố tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-tai-tuong-dau-dang-hong-hanh/1303522/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.