Chương 8
"Con gửi nhẫn đây à?" Hà Kỳ hỏi qua điện thoại.
Hà Lạc Tri trả lời: "Đúng vậy."
"Làm gì thế?" Hà Kỳ hỏi.
Hà Lạc Tri ngồi ở bàn làm việc, nói: "Con không dùng đến nữa, mẹ đem nung chảy đi rồi làm gì đó đi."
Hà Kỳ cười: "Chút vàng như thế làm được gì, con không đủ làm cái mặt dây chuyền nữa là."
"Đủ làm mặt dây mà, mẹ làm cái nhẫn đi, con thấy mấy cô gái đeo nhẫn đẹp lắm." Hà Lạc Tri trả lời.
Hà Kỳ cười xong, nói: "Thôi để mẹ giữ lại một thời gian đã, lỡ sau này con mềm lòng đòi lại thì sao."
Hà Lạc Tri thở dài, nói nhạt: "Cứ nung đi."
Hà Kỳ không nói gì thêm về chuyện này, chỉ hỏi: "Răng còn sưng không?"
Hà Lạc Tri trả lời: "Còn một chút, nhưng sắp lành rồi."
Anh phải chờ thêm hai ngày nữa mới có thể cắt chỉ, những ngày này ăn uống vẫn còn khó khăn, một bên hàm không dùng được, ăn uống chậm rãi, thỉnh thoảng quên mất thì lại đau nhói. Kể từ lúc bắt đầu đau răng đến giờ, ăn uống với Hà Lạc Tri trở thành một cực hình, không thật sự đói thì chẳng muốn ăn.
Hà Lạc Tri ra khỏi văn phòng thì đã là 11 giờ rưỡi đêm.
Có lẽ anh là người cuối cùng rời tòa nhà văn phòng, đèn trong tòa nhà đã tắt hết, Hà Lạc Tri chỉ dựa vào ánh sáng từ điện thoại mà bước ra ngoài.
Thời tiết lúc này thật dễ chịu, cái nóng ban ngày đã tan hết, gió đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-sinh-bat-thuc-khong-la-khong-than-/3702598/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.