"Xấu quá."
Hồ Mạn Bắc điểm cái trán của Phương Tri Hạc, bĩu môi nói.
"Sao lại có tiên nữ xấu thế này chứ, nhìn đôi mắt này của ngươi xem." Y chậc lưỡi, phất tay gọi một luồng mây đen đến nâng nữ tử đang ngồi dưới đất lên, "Màu mắt này chẳng hợp với ngươi tí nào." Y nói thế, đưa ống tay áo lên lau lau khuôn mặt của nàng.
Một khuôn mặt bỗng chốc rõ ràng hiện ra.
Phương Tri Hạc khóc đến thê thảm, hai mắt sưng như hạch đào, khóe môi rớm máu. Vì mới rơi từ Vô Trần đài xuống nên toàn thân chật vật rách rưới, nửa phân pháp lực cũng không có. Nhưng dù có mất hết pháp lực thì Phương Tri Hạc vẫn khẳng định được người trước mặt đây thực lực rất cường đại. Nàng ngồi trên đám mây đen của Ma Quân, sợ đến nỗi cứng đờ, mặc y làm chủ.
Còn Hồ Mạn Bắc, nói thế nào đây. Có lẽ là duyên phận, y cảm thấy đôi mắt hạch đào của Phương Tri Hạc rất đẹp. Đây cái cằm tròn tròn này cũng đẹp. Cả đôi môi đang dẩu lên này cũng đẹp nốt.
Tim Ma Quân đập thùng thùng.
Phương Tri Hạc thấy y trơ mắt nhìn mình, cánh tay lau mặt cũng dừng lại, đánh liều gọi một câu: "Đại nhân?" Đời này Phương Tri Hạc không được cái nết gì, chỉ được cái dẻo miệng khéo nũng nịu.
Một tiếng gọi làm Ma Quân giật mình.
Y trầm ngâm ngẫm ngợi. Từ lúc y sinh ra đến giờ khắp nơi Ma giới đều nể mặt gọi y một tiếng 'Tôn thượng', gọi một câu đại nhân thế này ngược lại nghe có vẻ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-qua-tu-quan/1192452/chuong-93.html