"Yêu một người, có thể đậm sâu đến nhường này sao?"
"Vì hắn mà có thể từ bỏ thân phận hơn người, bán đi linh hồn của bản thân?"
Lá trà trong chén dập dềnh trôi nổi, y hỏi ta mà làm như đang nói chuyện gì đáng cười lắm. Ta hơi tức giận, nhưng không có ý định gây sự với y. Bởi ta biết rõ, y là nguồn hi vọng duy nhất của ta lúc này.
Cái quạt lông đuôi chim hương xám che ngang cằm, ta cố làm bộ ung dung tự tại hồi đáp: "Cũng thường thôi, chủ yếu là hận."
Lời ta vừa dứt y đã nâng mắt nhìn ta, đáy mắt xẹt qua một tia thích thú. Y hỏi: "Thực là hận sao?"
Nước trong khe suối chảy róc rách, bộ trà cụ bằng gốm xanh trên bàn vừa nhìn đã biết là quý. Ta ngồi trên phiến đá đối diện y, nhìn thác Tử Yên đổ nước ầm ầm, đột nhiên không biết trả lời ra sao.
Y hỏi rất đúng, toàn bộ đều trúng tim đen của ta, khiến ta lúng túng và vụng về.
"Đúng là, hận có đáng bao nhiêu. Nhiều hơn chính là yêu." Ta thở dài, không làm bộ làm tịch nổi nữa. Hai vai buông thõng như một con chim đực thua trận uể oải.
Ta nhớ Quân Thành Thu của mấy vạn năm trước.
Hắn là Tiên thai, sinh ra đã là tiên trong Tiên giới. Một đường nhân sinh rộng mở thăng tiến, mỗi bước đều như bước trên hoa hồng. Hắn có cha còn mẹ, được sinh dưỡng cẩn thận từng li từng tí, là bảo bổi của tất cả mọi người, ngay cả ta cũng kìm không đặng mà yêu thích hắn. Nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-qua-tu-quan/1192451/chuong-92.html