Tháng giêng tuyết đã vãn, tiết trời dần ấm lên.
Trẫm dưỡng bệnh đã lâu. Đến hôm nay ngẩng đầu lên, trăm hoa đã khai nở từ lúc nào không hay.
Sáng nay trong tẩm cung nhiều hơn mấy bình hoa tươi. Trẫm thấy lạ mới hỏi Tiểu Thuận Tử. Y nói bệnh của trẫm cần phải có sinh khí mới tốt. Những bình hoa này đều do đích thân quý phi nương nương vì trẫm mà chuẩn bị. Trẫm trầm mặc hồi lâu, cố nhớ lại dáng vẻ của quý phi.
Mấy bông hoa nọ trông qua đều như là mới cắt, vẫn còn vương sương sớm. Trẫm trông qua một lượt, thấy có mấy bông hải đường liền tiện tay chọn riêng ra cắm vào một bình khác. Mấy bông hoa hải đường đặt ở đầu giường, trông đặc biệt có sức sống.
Trẫm hài lòng, lau tay vào khăn ấm Tiểu Thuận Tử mới dâng lên.
Nhưng từ lúc bị bệnh tâm tình vẫn là không khá lên được. Trẫm ngồi ngây ngẩn một buổi sáng, ngọ thiện cũng không ăn được mấy miếng. Nhìn ra bên ngoài chợt thấy tuyết đã rơi dày hơn khi sáng.
Nhớ lại mùa xuân của hai mươi mấy năm trước, không có nhiều hoa cỏ rực rỡ như thế này. Tuyết rơi dày. Chim chóc cũng chưa tìm về nhiều. Khắp nơi chẳng nghe thấy chim yến líu lo. Vậy mà trẫm lại đặc biệt nhớ mùa xuân của hai mươi mấy năm trước ấy. Trong lòng trẫm, mùa xuân năm đó luôn là mùa xuân đẹp nhất.
Mùa xuân năm đó, Lục vương phi sinh hạ trưởng nam cho vương phủ. Đứa trẻ đó quý giá như vàng, được Lục vương gia cùng Lục vương phi phủng trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-qua-tu-quan/1192407/chuong-49-2.html