Năm Thục Thân vương thứ tư, đông chí đến sớm hai tháng. Tháng chạp tuyết phủ kín đồi, lạnh thấu xương.
Dân gian khắp nơi dân lành nổi dậy, đòi lật đổ vương vị của Thục Thân đế. Đâu đâu cũng là tiếng khóc bi ai oán thán. Người đời nói Thục Thân đế là hôn quân, không tựu đủ hồng phúc cho giang sơn thiên hạ, khiến dân chúng lầm than. Vừa lúc Tiêu Lĩnh tướng quân thắng lớn ở ngoại quan, mang theo ba mươi vạn quân khải hoàn. Nhân dân liền tôn hắn lên làm Thiên Đạo vương, hết lòng ủng hộ hắn soán ngôi.
Mà Tiêu Lĩnh tướng quân, Thiên Đạo vương này chẳng phải ai khác lại là hoàng thân biểu đệ của Thục Thân đế.
Binh phù nắm trong tay, trường đao đã mài sắc. Thiên Đạo vương một đường đánh vào kinh đô. Hắn một người một ngựa một cây trường đao, chém mở một đường huyết vào đến Dưỡng Tâm điện của Thục Thân đế.
Tương truyền, Thục Thân đế lúc bấy giờ đã sai người nấu nước tắm gội sạch sẽ. Y ngồi trên ngai vàng, trong tay cầm long ấn, định bụng khi Thiên Đạo vương đánh vào sẽ hai tay dâng lên xin một đường sống.
Nào ngờ, Thiên Đạo vương sau khi đạp đổ đại môn cung Ung Hòa liền lập tức xuất đao chém chết Thục Thân đế. Một khắc cũng không dây dưa.
Thiên Đạo vương này tuy rằng dẫm lên xác huynh đệ mà lên ngôi. Một đường uống không biết bao máu tanh nhưng vì được nhân dân ủng hộ nên tại vị rất lâu. Cũng có thể thấy hắn quả thực là người có tài làm chính trị. Sử sách vẫn thường gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-qua-tu-quan/1192406/chuong-49.html