Giữa hạ tiết trời oi nồng nóng bức.
Quân Thành Thu cùng Tôn Huyền bị nhốt ở đây cũng đã hai ngày. Viêm Chung Ly đi cũng đã bốn ngày. Nếu đúng hẹn, một hai hôm nữa sẽ trở về.
Tôn Huyền đã hồi phục tương đối. Hình dạng kì lân đã thu lại gần hết, chỉ còn một mảng da sau lưng vẫn chưa trở lại bình thường. Các vết thương nhỏ thì đã khép miệng, lớn thì đang kết vảy. Chỉ có vết thương do bị que sắt đâm sau lưng là vẫn đáng lo ngại.
Lưng Tôn Huyền như bị khoét mất một lỗ. Phần thịt xung quanh bầm dập nhão nhoét. Quân Thành Thu đã dùng que sắt khoét chỗ thịt ấy đi nhưng chính giữa cái lỗ ấy vẫn là một mảng thịt đỏ tươi ngậm máu. Chỉ cần Tôn Huyền hơi xoay người sẽ lập tức ộc máu tươi ra.
Tôn Huyền nằm sấp trên mặt đất, vết thương sau lưng đã buộc chặt, tạm ổn định đôi chút. Vốn là không còn gì để xé ra băng bó nữa nên Quân Thành Thu đành hi sinh thắt lưng đang buộc ngực mình để tạm cầm máu cho Tôn Huyền. Bất quá đây không phải kế sách lâu dài. Thắt lưng của hắn đã thấm máu, cứ buộc như vậy lâu ngày sẽ sinh nhiễm trùng, còn rắc rối hơn gấp vạn lần.
Tiểu tử này tuy rằng là tiên thân nhưng nguyên thân không phải hình người cho nên tốc độ phục hồi nhân hình tượng đối chậm. Cũng may đến sáng ngày thứ hai cũng không còn hôn mê nữa, có thể tỉnh táo gọi Quân Thành Thu một tiếng 'sư tôn'.
Bây giờ phỏng chừng là xế chiều, dương quang hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-qua-tu-quan/1192369/chuong-14.html