Lúc Quân Thành Thu đáp xuống tư phòng của Viêm Chung Ly, xung quanh đã là một mảng hỗn độn.
Quân Thành Thu trái tim thắt lại, bám lấy chút hi vọng hư huyễn trong lòng, xốc chăn lên. Bất quá chỉ thu được một mảng trống không lạnh ngắt. Cửa sổ vỡ vụn, bàn ghế xung quanh ngả nghiêng đổ nát. Ngay cả ấm trà sứ trắng hoạ hoa đào Viêm Chung Ly thích nhất cũng đã vỡ tan.
"Tôn Huyền. . Tôn Huyền?" Quân Thành Thu nghe thấy chính mình thanh âm run rẩy không nén nổi. Hắn đẩy cửa, chạy ra ngoài. Trong sân lớn Viêm phủ, đám đông tụ lại, tiếng mắng chửi đánh đập vang lên không ngớt như giã thẳng vào lòng hắn.
Quân Thành Thu điên cuồng chen qua đám đông, nhìn đến một màn tinh phong huyết vũ. Tôn Huyền gần như đã kì lân biến gần hết nằm trong vũng máu loãng. Lớp da trên lưng, trên cổ, trên cánh tay đều đã cứng lại, mọc sừng nhám. Nếu không phải còn một nửa khuôn mặt mơ hồ cùng ánh mắt run rẩy suy yếu kia, chính hắn có lẽ cũng bị doạ cho không ít.
Quân Thành Thu cảm nhận tự đáy lòng run lên, hai tai ù đặc, loạng choạng chạy đến ôm Tôn Huyền vào lòng.
"Tôn Huyền? Tôn Huyền, là vi sư. ."
Quân Thành Thu gấp đến độ hàm hồ, hơi thở gấp gáp vồn vã, tay chân luống cuống không biết phải đặt vào đâu, chỉ một mực ôm lấy Tôn Huyền.
Tiểu tử này, ta nợ ngươi rồi.
Máu thấm sang ngoại bào trắng như tuyết của hắn. Quân Thành Thu chạm đến một vật bằng sắt lạnh băng cắm trên lưng Tôn Huyền,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-qua-tu-quan/1192367/chuong-12.html