Hôn sự của Bạch Ngữ Yên đã thành, Quân Dao sau nhiều ngày trở về phủ Tướng Quân vẫn luôn buồn bã, rất ít khi ra khỏi phòng, đến cả Tinh Húc nàng cũng chẳng muốn gặp, chỉ nói thân thể không khỏe, cần an tĩnh nghỉ ngơi.
Mưa đêm vũ khúc trên mái ngói, nam nhân đứng trước hành lang tại thư phòng hai tay chấp sau lưng, luôn ghé mắt nhìn sang khuôn trăng nữ nhân ngồi lặng im bên cửa sổ, từ hướng đối diện hắn chẳng nhìn ra được đôi mắt mỹ lệ sau rèm châu kia là vui hay buồn.
Tâm tư nữ tử, nam nhân như hắn không thấu tường, nhưng vài phần lo lắng và nỗi buồn bã của nàng cơ hồ Tinh Húc có thể cảm thụ được.
Bạch gia đến đời phụ thân nàng thì phúc mỏng, không có nam nhân nối dõi, Bạch Quan nhân một lòng chung thủy quyết không nạp nhị phòng, bảo bối trân quý nhất chính là hai tỷ muội nàng, từ nhỏ Quân Dao luôn rất mực yêu thương muội muội, dồn hết cả tất thảy sự dịu dàng cho Bạch Ngữ Yên.
Nhưng một ngày nàng phát hiện sự bảo bọc của mình khiến nàng ta chán ghét vô cùng, khó trách Quân Dao trở nên hụt hẫng.
Hắn không biết an ủi nàng thế nào, càng không thể xen quá nhiều vào chuyện của nữ nhân, chỉ biết ôm một bụng ưu phiền và lo lắng.
Tống Từ lúc này đi đến, kính cẩn:
" Tướng Quân, ngoại thành có tung tích của người đó."
Ánh mắt ôn nhu chậm rãi thu về, con ngươi xám màu bỗng chốc trở nên sắc lạnh:
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-phu-tuong-tu/2696339/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.