Rời khỏi cung môn, bánh xe gỗ lăn đều qua cánh đồng hoa cải trắng bạt ngàn, nữ nhân bên cửa vén rèm nhìn ra đường chân mây xám nhạt, tức cảnh sinh tình Quân Dao dùng lá xanh làm đoạn sáo, khúc Trường Tương Tư du dương khắp hoang cảnh vang lên.
Đan Quất ngồi phía trước xe ngựa, thoáng nghe thấy trong âm thanh tuyệt mỹ có đôi phần tiếc nuối lẫn muộn phiền đan xen, rõ ràng là một đoạn nhớ nhung cố nhân khôn xiết, rõ ràng là một khúc vương vấn mãi không quên, nhưng đã bị tiếng sáo của nàng làm cho bi thống.
Nha đầu không hiểu, cũng không bao giờ hiểu vì sao Trường Tương Tư trên cánh môi nàng lại thê lương như thế, Đan Quất lén quay đầu nhưng tầm nhìn đã bị rèm thưa chặn lại, không rõ vui buồn trên khuôn mặt nữ tử bên trong.
Phút giây nào đó đã to gan tự hỏi, phải chăng chủ nhân vẫn còn luyến tiếc Đạm Đài Quân?
Nàng để đồng tử ươn ướt như giọt sương đắm chìm theo dãy lụa bạch hoa thánh khiết ngoài kia, tái hiện hàng vạn hình ảnh đau đớn, uất hận của mình trong màn xế tà ráng đỏ, khúc nhạc này nàng thổi cho mình, cho Bạch Quân Dao của tiền kiếp nhiều ngu xuẩn, đến đây thôi chặn đường hoang tưởng đó đã dần khép
lại, từ bây giờ nàng có thể cười một cách bình lặng rồi.
Đạm Đài Quân vốn không phải là lựa chọn duy nhất cho vị trí trữ quân, thanh danh của hắn có bao nhiêu là “tốt đẹp” đều bị các triều thần nghị luận, bên tai thiên tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-phu-tuong-tu/2696334/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.