Thân thể nữ nhân mềm nhũn quằn mình chống đỡ.
" Bọn chúng cùng Đạm Đài Quân đều đáng chết."
Âm giọng tuy nhỏ nhưng hữu lực của nàng đã chọc điên hắc y nhân, hắn trừng con ngươi phù quang lạnh tanh nhìn nàng.
" Chết đến nơi rồi vẫn rất biết mắng người, vậy thì xuống dưới âm tào địa phủ mà tạ tội với bọn họ đi."
Tàn Ảnh Đao nhắm vào ngực trái, hơi thở lẫn nhịp đập trong thời khắc cuối cùng như dùi trống mạnh mẽ đấm vào lồng ngực nàng: Tinh Húc, ta xin lỗi, không thể cùng chàng trăm tuổi bạc đầu.
Quân Dao nhắm mắt, khuôn mặt trắng bệch dưới lưỡi đao vô cùng bất lực, tứ chi đều bị hắn một lúc phong bế.
Tự giễu thay kết cục kiếp này vẫn là chết thảm: Ta thật vô dụng, thật đáng cười.
Cái chết cận kề, mơ hồ âm giọng quen thuộc truyền đến bên tai nàng, mông muội vô thực:
" Dao nhi, ta ở đây, nàng không sao chứ?"
" Tinh Húc, là chàng phải không? "
Thần minh tại thượng, vì sao kẻ ác lại có thể thuận lợi thập sinh, còn nàng chỉ muốn lấy lại chút công đạo cho mình lại là thập tử.
Mối thù còn đó, nợ máu chưa nguôi, ấy vậy mà kẻ phế vật như nàng lại vùi thây chốn này.
" Cha, nữ nhi bất hiếu, luôn khiến người nhọc lòng, để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Lai sinh có luân hồi khổ nạn, có trở thành hình hài nào cũng mong tiếp tục làm cốt nhục của người, báo ân sinh thành."
Tàn Ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-phu-tuong-tu/2696332/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.