Sau cơn mưa, ánh nắng hồng chiếu trên hồ sen sáng long lanh.
Đột nhiên, Viễn Trần đứng dậy, sắc mặt hơi trắnghắn cụp mắt xuống cho nênkhông nhìn rõ ánh mắt lúc này của hăn, nhưng từ hai hàng lông mày xoắnlại, có thể cảm giác được sự đau khổ quấn quít trong lòng hắn, ống tayáo vung lên, che lên gương mặt tuấn mỹ của hắn.
“Viễn Trần thân thể không được khỏe, xin phép cáo lui.” Hắn… rời đi.
Khung cảnh vừa rồi mới như một bức tranh thủy mặc mông lung, sắc mặt ViễnTrần trắng bachj, bóng dáng hắn dần dần biến mất trong khung cảnh mônglung này, có phải hôm nay ta nói hơi nhiều?
Khẽ nhíu mày, chẳng lẽ là ta quá gấp gáp ?
Nhưng, Viễn Trần hành động như thế chưa chắc là vì bài hát của ta, có thể câunói của ta đã động vào tầng sâu nhất trong lòng hắn,cho nên hắn mới cóthể như thế.
Chuyển mắt nhìn về phíaPhong Thanh Nhã, nàng chỉ Niên Hoa rồi mỉm cười: “Phật nói Niêm Hoa mỉmcười, lại không nghĩ nghĩ rằng bọn ta thế nhưng lại không sống sungsướng bằng môt phong trần nữ tử, a…” Phong Thanh Nhã đứng lên , nhìn vềphía ta, “Phiêu cô nương, cám ơn ngươi.”
Ta giả vờ kinh ngạc: “Phu nhân nói quá lời, Phiêu chịu ân huệ của phu nhân , thấy phu nhân luôn co mặt cau mày, Phiêu cũng chỉ là lo lắng chongười.”
“Vậy sao… Đưa ngươi vào cung,thật sự là một sai lầm rồi…” Không biết sao , Phong Thanh Nhã lại nóira một câu như vậy, lúc xoay người, vạt áo của nàng nhẹ nhàng đong đưa.
“Tiểu Nhược,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-phu-lam-mon/3266175/quyen-3-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.