Chương trước
Chương sau
“Nào có hoàng đế nàolại không ngủ trên giường lớn cơ chứ? Ngươi như vậy làm cho ta rất bốirối, sau này ngươi ngủ trên giường lớn đi, ta ngủ trên giường con kia là được rồi, không cho phép ngươi lại nhường giường cho ta nữa.” Ta nóirất nghiêm túc, Hiên Viên Dật Phi là một quân tử, ta không thể suốt ngày bắt nạt hắn, chiếm hết tiện nghi của hắn, này đừng có hiểu lầm nhé, ýcủa ta là chỉ vàng bạc châu báu mà thôi.

Mặc dù ta tham tài, nhưng chỉ vẻn vẹn là tham nhìn, lòng của ta, cũng không có thực sự tham lam.

Hiên Viên Dật Phi không có gật đầu, cũng không có lắc đầu, chỉ là đem ánhmắt dừng lại trên người của ta, có một chút kinh ngạc nhàn nhạt, cũng có một chút vui vẻ.

Ta thuận tay đem khănnhúng vào nước vắt sạch sẽ, đưa tới trước mặt Hiên Viên Dật Phi, hắnđứng im, chỉ nhìn ta, ánh mắt nghi hoặc muốn hỏi, ta cười, tối nayquyết định hầu hạ hắn rửa mặt.

Đem khăn đưalên trước mặt của hắn, hắn có chút động đậy, chắc hẳn cũng đã hiểu rằngta định giúp hắn rửa mặt, sau đó, ta liền dùng sức tận tình “bắt nạt”cái mặt của hắn, kỳ thật thì ta vẫn luôn nghi hoặc, hắn ngủ sau ta cóphải vẫn luôn luôn tư mình rửa mặt? Dù sao lúc hắn ngủ, ta sớm khôngbiết đã đánh được mấy ván cờ với lão Chu rồi .

“Hôm nay là lần đầu tiên ta nói ra những lời này, trước đây ta chưa bao giờnói với ai hết, kể cả là Hậu Huyền,cái tên tiểu tử kia lanh mồm lanhmiệng, hắn không đáng tin, hơn nữa lại là bằng hữu của Nam Cung ThuNguyệt, nói cho hắn, chẳng khác nào nói cho Nam Cung Thu Nguyệt biết,cho nên điều na không thể để cho hắn biết.” Ta đứng một bên vò vò khănlau mặt mà nói.

“Tại sao?”

“Hắn là người của Phong Thanh Nhã mà .”

“Ừm, hắn cũng là người của Ảnh cung, Ảnh cung mà có thể cống hiến cho triều đình. Thì tốt…”

“Ngươi muốn có được Nam Cung Thu Nguyệt?” Ta xoay người nhìn Hiên Viên Dật Phi, hắn đã tới nằm lên trên giường, một tay vắt lên trán, bày ra một bộ dángmệt mỏi.

Gió thổi nhẹ nhàng rèm lụa bay bay che hết gương mặt lạnh lẽo của hắn. Khi hết gió, rèm lại nhẹ nhàng bay xuống.

“Cái mà ta muốn chính là Ảnh cung.” Sau một lúc, hắn nói ra những lời này,đồng thời, hắn khép lại mí mắt, che khuất tia bén nhọn trong mắt hắn.

Hiên Viên Dật Phi,hắn muốn chính là Ảnh cung… A, nếu như ngươi có thể cóđược Nam Cung Thu Nguyệt. Chẳng khác nào chiếm được Ảnh cung. Ta nhìnhắn một lúc lâu, sau đó cũng nằm trên giường nhỏ, những lời này ta tuyệt không thể nói, tâm của ta nói cho ta biết, điều bí mật này là không thể nói.

Tựa như lời hứa hẹn ban đầu với NamCung Thu Nguyệt, vì hắn mà giữ bí mật, chính là người đã từng đánh nhauvới Hiên Viên Dật Phi, kỳ thật chính là Nam Cung Thu Nguyệt.

Nam Cung Thu Nguyệt… Nhớ ra hắn, trong lòng lại tràn ngập áy náy, phần nàyáy náy cùng với thời gian trôi đi ngược lại không có giảm. Ngược lại làcàng ngày càng sâu đậm.

Hôm sau, ta đến Hộ Quốc phủ, đây là ta lần thứ ba sau khi trọng sinh ta bước nơi này.

Lần đầu tiên, ta là Hộ quốc phu nhân Phong Thanh Nhã.

Lần thứ hai ta là Hỉ Dương của Bách Hoa cung .

Mà lần này. Ta là Phiêu sủng cơ mới nhất của Hiên Viên Dật Phi. PhongThanh Nhã không cần phải tự mình tiếp đãi ta, mà là cho Tiểu Nhược dẫnđường cho ta đi tới hậu viện, nơi đó là Tĩnh Tâm Đình. Đi đến bên rìacủa hồ nước, lập được thấy được cái chòi nghỉ mát, tầm nhìn thoáng hơn,khung cảnh vô cùng tao nhã, ai nhìn thấy cũng cảm thấy nhàn nhã…

Hậu Huyền vẫn một mạch cúi đầu đi phía sau của ta. Dạo này hắn diễn vaithái giám đến nghiện, rảnh rỗi còn học được kiểu Hoa Lan Chỉ của tháigiám, lúc này, Viễn Trần và Ly Ca lúc này còn chưa có tới, tiểu Nhượcrời đi được một lúc, hắn lại lên cơn muốn đùa .

“Thê chủ. Ta hôm nay có phải hay không chỉ được ở chỗ này thôi à?” Hắn nhỏgiọng hỏi. Ta cúi đầu giả bộ suy nghĩ ,da mặt đen xì.

“Thê chủ hay là đi chơi đi.” Lập tức, ta nổi da gà đầy một thân .

“Ngươi nói hay quá ha!” Ta rốt cục không nhịn được mà ngăn cản Hậu Huyền phá hoại không khí.

“Thê chủ ôi ôi ôi. Người nghe ta nói này Thê chủ a, ở chỗ này đánh đàn thổitiêu rất nhàm chán a, chúng ta đi ra ngoài chơi đi.” Hậu Huyền rốt cụccũng về lại bộ dáng bình thường, ngồi vào bên cạnh ta túm lấy cánh tayáo của ta.

Ta mặt nhăn nhíu mày: “Ta có việc a, ngươi nếu như cảm thấy nhàm chán thì tự mình đi đi.”

“Ầy… ai lại làm thế cơ chứ, thôi như thế này nhé, học một chút, rồi chơi đùa một chút, thuận tiện chúng ta tỷ thí mấy chiêu được không.”

“Với ngươi a? Coi như xong, ta cũng không phải là đồ ngốc, không có việc gì lại muốn ăn đánh.”

“Thê chủ người lại còn cố nói dối sao, ngươi rõ ràng có võ công cơ mà, bằngkhông tối hôm qua hai tên tiểu tử kia sao có thể phun máu thê thảm nhưvậy được!”

“Đó là…” Đang nói, thì thấy ViễnTrần từ đằng xa chậm rãi đi tới, vội vàng ngậm miệng, cùng Hậu Huyền bốn mắt nhìn nhau, ngay lập tức ai về vị trí người đó. Hiên Viên Dật Phigiao cho ta nhiệm vụ là điều tra Viễn Trần, tìm ra bản đồ bí mật, tốtnhất còn có thể thuyết phục được Viễn Trần dừng tay. Chỗ Hiên Viên DậtPhi cũng không hoàn toàn nghi ngờ Viễn Trần có ý định muốn tạo phản,nhưng mà thám tử của hắn, cũng chính là Hoa Liễu đã đem tin tức này mậtbáo với hắn, chính là Viễn Trần bất thường, hơn nữa người lần này trợgiúp Viễn Trần cũng không phải ai khác, chính là Hoàn Vũ.

Tạo phản chính là phải lợi dụng những mối quan hệ quan lại thân thích, hứacho ngươi một chút chỗ tốt, mượn một chút binh lực, sau đó trong ngoàiphối hợp, mưu hướng soán vị. Đây chính là cách thức phổ biến nhất, nhưng cũng rất phức tạp cũng không phảilà một ngày hai ngày là xong, có khi 5 năm 10 năm cũng chưa chắc làm được .

“Phiêu cô nương.” Viễn Trần thi lễ, ta lập tức đứng dậy, tôn ti bên trên, Viễn Trần là thầy, cấp bậc lễ nghĩa vẫn còn phải làm cho chu toàn.

“Phiêu ra mắt Viễn Trần công tử.”

“Vậy chúng ta bắt đầu đi…”

“Được ..” đối thoại đơn giản, bắt đầu vào học đàn.

Vì vậy, ta bắt đầu thời gia học đàn ở Hộ QUốc Phủ, mấy ngày nay, có thểnói là thời gian an tĩnh nhất từ khi ta đến được nơi đây, vô cùng nhànnhã.

Ban ngày đi Hộ Quốc phủ luyện đàn, buổi tối hồi cung. Hiên Viên Dật Phi cũng không có hỏi ta ngày hôm nay cóchuyện gì xảy ra, ta cũng không có cái gì để mà mật báo. Tất cả đều rấtbình yên, nhưng ta biết, trong lòng Hiên Viên Dật Phi hoàn toàn không hề bình tĩnh, hơn nữa hẳn là hắn đang rất khẩn cấp.

Cái bản đồ đó của Hoa Liễu, ngày nào ta cũng xem xét, ngày ngày nghiên cứu, nhưng 7 cái chấm đỏ đó vô cùng cao thâm, cho dù là Hiên Viên Dật Phicũng vô vọng.

Mấy ngày này, ta còn thuậntiện đem toàn bộ chiêu thức Thái Cực quyền ta biết dạy lại toàn bộ choHậu Huyền, Hậu Huyền cũng dạy ta vận khí nội lực, mặc dù ta sẽ không thể có được võ nghệ cao cường, nhưng nhún người nhảy qua vách tường thì tạm chấp nhận được.

Điều duy nhất dị thườngchính Ly Ca vẫn luôn không chịu xuất hiện, hắn vẫn là không có muốn dậyta thổi tiêu, hắn thật đúng là một người đáng thương lại thật đángbuồn . Lam nhan họa thủy, chỉ vì bị Phong Tuyết Âm nhìn trúng , thì bị nhốt trong Hộ Quốc phủ. Phong Tuyết Âm cũng thật là ác độc, bản thânmình không chiếm được Ly Ca lại có thể làm ra chuyện như vậy, không chỉlàm cho Ly Ca không thể hành động tự do, sau đó đem hắn nhốt lại.

Khó trách khi Phong Thanh Nhã nói với ta, động vào Ly Ca, chính là chết,thì ra hắn là người mà Phong Tuyết Âm muốn. Giả thiết dã tâm của PhongTuyết Âm không chỉ có là một quốc mẫu, mà chính là ngôi vị hoàng đế thìsao, như vậy khi nàng chính thức lên ngôi, nói vậy chuyện thứ nhất nànglàm, chính là đem Ly Ca vào cung, cnếu như vậy nàng chỉ cần giam lỏng Ly Ca ma thôi, cũng không phải hành động độc ác dư thừa như thế. Nhưng cìsao nàng muốn đánh gãy chân của hắn?

Là vìcái gì mà đánh gãy chân hắn? Là vì không cho hắn sự tự do bay lượn.Chẳng lẽ… công phu của Ly Ca cao hơn tỷ muội Phong gia? Cho nên mới đánh gãy chân hán, để phòng ngừa hắn chạy trốn? Thật là ác độc, làm chongười ta không rét mà run.

Phi phi phi, mục tiêu lần này là Viễn Trần, không phải là Ly Ca.

“Phiêu cô nương mấy ngày nay có tiến bộ thần tốc a.” Viễn Trần vừa lòng gậtđầu, ta đã cùng hắn học đàn đã 7 ngày, 7 ngày này hắn cũng không bướcra cửa, hắn không ra khỏi cửa sao có thể liên lạc được với bên ngoài?Cho nên Hiên Viên Dật Phi bên kia mới bất an như vậy.

Ta cười nhẹ: “Là Viễn Trần công tử dạy tốt.”

“Vậy hôm nay như vậy thôi.”

“Được …” Đứng dậy hành lễ.

Khi ở cùng với Viễn Trần, chỉ có đàn, chưa từng có lời nói dư thừa nào hết, ta cũng không thể trực tiếp hỏi hắn, này, có phải ngươi muốn tạo phảnhay không?.

“Thê chủ, trong phòng Viễn Trầncó treo một bản đồ.” Sau khi Viễn Trần đi xa, Hậu Huyền đột nhiên nói,ta giật mình, hắn nhìn trái phải một chút, “Ta mới nhớ ra.”

“Ngươi… Sao lại không nhớ ra sớm hơn cơ chứ?”

Hậu Huyền nhăn mặt: “Lúc trước đến phòng hắn chơi, ai mà để ý đến cái bảnđồ đó chứ, cũng là gần đây các ngươi nói gì đến bản đồ, ta mới nhớ rađấy chứ, hơn nữa, cũng không hẳn là hữu dụng a, hơn nữa cái bản đồ nàyba văn tiền chỗ nào chả mua được.”

“Thì ralà bản đồ bình thường… Được rồi, chúng ta bây giờ đi mua bản đồ.” Tađứng dậy bước đi. Vẻ mặt Hậu Huyền nhăn như khỉ: “Thật đó chỉ là bản đồbình thường thôi, ta chỉ là tùy tiện nói thôi.”

“A, càng là bình thường, càng là đồ ở đâu cũng mua được, không chừng như vậy mới có đầu mối.”

Hậu Huyền nháy nháy ánh mắt, lắc đầu: “Không hiểu được ngươi đang nói cáigì.” Sau đó đem hai tay chắp ở tại phía sau lưng, bắt đầu hô to: “Ai nha thật chán nha, chơi không có vui , ngày mai ta không tới nữa.”

“Đừng nói lớn tiếng như vậy, chúng ta vẫn còn bên trong Hộ Quốc phủ.” Ta nhỏgiọng nhắc nhở, Hậu Huyền vội vàng để tay xuống, trở về bộ dáng tiểuthái giám.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.