Diệp Anh biết lúc này cô không thể nói gì khác ngoài việc để bố cô trấn tĩnh lại. Cô nhìn mẹ áy náy rồi bước nhanh lên phòng. Ông Thành chau mày bực bội, cầm điện thoại gọi báo cho con rể tương lai:
– Nam à… cái Diệp Anh nó vừa về rồi, chú cảm ơn cháu đã vất vả vì nhà chú.
– Cháu có làm được gì đâu ạ, cháu cũng muốn tìm kiếm em ấy mà khó quá chú ạ.
– Ừ, thôi cháu ngủ sớm đi. Thằng kia với con bé cũng không có gì đâu cháu ạ. Con bé tỉnh táo lắm.
Ông còn chua thêm mấy câu đề phòng Thành Nam chùn bước. Gì chứ cứ phải cẩn thận. Kiếm được thằng con rể như nó đâu phải là dễ, nó mà chê con gái ông là hỏng chuyện.
Thành Nam hừ một tiếng ném điện thoại ra bàn. Ban nãy con Lệ cùng thằng Khải vệ sĩ đều nhắn báo tình hình êm xuôi, thành công làm hai đứa kia lục đục giận hờn bỏ về thành phố trong lúc bữa tiệc vẫn đang diễn ra. Con Lệ còn nói:
– Tạm thời tôi phải trốn đi, tôi bịa chuyện quá đà giờ sợ bị Phan Đức bắt lại. Dù Khải có bao che nhưng còn lão Hùng, lão vốn biết tôi làm việc ở Nhật Nguyệt.
– OK. Được việc đấy! Tôi sẽ chuyển nốt tiền cho cô.
– Tôi trốn đi đâu được, anh nghĩ cho tôi xem?
– Cô đi đâu là chuyện của cô chứ, liên quan chó gì đến tôi?
– Tôi không biết. Anh mà không bảo vệ tôi thì tôi sẽ khai ra chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-nham-yeu-dung/3362367/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.