Ông Thành tiếc nuối thở dài. Mấy nghìn hộp bánh ấy là bao nhiêu ngày anh em công nhân cùng cố sức làm để chuẩn bị giao vào trong nam, trong tuần này không biết có kịp không. Mười nghìn hộp bánh kia xem ra không thể nhận lời được. Công ty gia đình ông thiên về sản xuất thủ công, như vậy sản phẩm mới đảm bảo hương vị riêng, tuy giá thành có cao hơn thị trường một chút nhưng lâu nay vẫn có chỗ đứng, có điều sản xuất số lượng lớn trong một thời gian ngắn thì không thể được. 
Nghe bố nói vậy, Diệp Anh lờ mờ đoán được công ty gia đình cô đang nợ đơn hàng, dù ông Thành không nói với cô. Cô mỉm cười: 
– Thế con báo lại họ, nếu họ cho lùi thời gian thì tốt bố ạ. 
Ông Thành vẫn đăm chiêu. Hai vạn hộp bánh còn lênh đênh trên biển, bao nhiêu vốn liếng ở trong đó, đã hai tháng rồi hàng không về đến nơi, nếu không tiêu thụ kịp thì coi như phải bỏ hết, thế nên ông không muốn sản xuất mới mà vẫn có ý chờ hàng. Hơn nữa… có thế nào ông vẫn không muốn sản phẩm của mình lại dán nhãn mác của đối thủ. Nghĩ một hồi ông quyết định: 
– Thôi… con cứ báo với họ là chúng ta không nhận lời. Bố xuống làm việc tiếp đây, trưa nay con về ăn với mẹ, bố ở đây ăn với các anh em. 
Diệp Anh không khỏi tiếc nuối một hợp đồng lớn, có điều bố cô đã quyết thì cô đành nghe vậy. Chiều hôm đó, khi bên kia gọi điện lại, Diệp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-nham-yeu-dung/2553659/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.