Trình Thiên Diệp ngồi sau án, trông như đang tập trung vào quyển mộc trước mặt. Thật ra nàng đang lặng lẽ liếc trộm Mặc Kiều Sinh ngồi dưới tay mình, người đang làm bạn trong khi nàng duyệt bài thi.
Trên chiến trường, nam tử này, trác tuyệt bất phàm, nhưng khi ở trước mặt nàng, trong nháy mắt hắn lại biến trở về thành dáng vẻ bất an.
Hai mắt hắn sáng ngời, tâm trạng kích động bước vào đại điện, đi đến cạnh mình, nhưng chỉ khô khan hồi báo vài câu quân tình rồi không nói thêm lời nào nữa.
Được ban tọa, hắn cũng chỉ im lặng cúi đầu ngồi đó, chẳng khác gì ngày xưa.
Trình Thiên Diệp thầm buồn cười.
Đại tướng quân của nàng vẫn ngồi yên vị ở đó, cả ánh mắt cũng chẳng dám liếc nhìn về phía nàng mà cứ nhìn chằm chằm xuống đất, giống như chỗ đó đang sắp nở hoa vậy.
Nhưng trong mắt Trình Thiên Diệp, sắc thái trên người hắn biến hóa không ngừng, vừa bối rối, vừa chờ mong, rồi lại tự trách.
Vừa thú vị vừa đáng yêu.
Cuối cùng Mặc Kiều Sinh vẫn không kìm nén nổi, lặng lẽ liếc nhìn Chúa công đang “tập trung việc nước”.
Ai ngờ hắn phát hiện Chúa công đang một tay cầm quyển trục, dựa vào thành ghế, hai mắt mỉm cười nhìn mình.
Mặc Kiều Sinh lòng rối loạn, Chúa công nhìn ta như vậy đã bao lâu rồi?
Khóe môi của người hơi nhếch lên, tựa hồ mang theo một chút đùa vui vì đã nhìn thấu nội tâm của hắn. Dần dà, người đưa bàn tay trắng muốt như ngọc về phía hắn.
Mặc Kiều Sinh vươn tay ra trong hoảng hốt, đầu ngón tay hắn vừa chạm phải bàn tay mềm mại và ấm áp ấy, thoáng chốc người đã nắm chặt tay hắn.
Lòng bàn tay trơn nhẵn phủ kín đôi tay thô nhám rồi nhẹ nhàng vuốt ve, dẫn hắn bước về phía trước.
Mặc Kiều Sinh cảm thấy máu trên mặt mình sắp trào ra ngoài.
Không xong, mặt của ta nhất định rất đỏ, hắn nghĩ.
Ánh mắt người nọ như những vì sao, ngàn vạn ánh sáng đang nhẹ nhàng lắc lư, trong đó phản chiếu hình bóng của hắn.
Đôi môi khẽ mở, người đó cất tiếng nói: “Kiều Sinh, ta rất nhớ ngươi.”
Bàn tay trắng nõn giơ lên trước mắt hắn, che đi tầm mắt của hắn, nhẹ nhàng lướt qua trán hắn, vẽ lên lông mày hắn, một đường vuốt theo khuôn mặt xuống dưới, dừng một chốc ở cằm hắn.
Một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước khẽ chạm vào đôi môi hắn.
Quả nhiên một cảm giác tê dại lưu lại trên đôi môi, len lỏi thẳng vào phổi hắn, thật lâu vẫn chưa thể tan đi.
Hai tay Mặc Kiều Sinh rủ xuống bên người, thoáng chốc lại siết chặt.
“Ngươi thì sao? Ngươi có nhớ ta không?” Người ấy hỏi.
Ta, thậm chí ta hàng đêm luôn nhớ tới người, không có một khắc nào không mong muốn được trở lại bên cạnh người.
Mặc Kiều Sinh gào thét trong lòng.
Nhưng mà đôi môi hắn cứng đờ, chỉ khẽ giật, lại không thốt ra được một chữ.
Nhưng Chúa công đã nghe thấy câu nói trong lòng hắn.
Trình Thiên Diệp phất tay quét hết quyển trục trên bàn xuống, nàng đè Phiêu Kỵ tướng quân lên bàn, cắn môi dưới, nhìn hắn như nhìn một khối bảo thạch hiếm có. Nàng chậm rãi cúi người xuống.
Ngọc Bích bưng nước trà từ Thiên điện đến, vừa ngẩng đâu đã thấy quyển trục rơi lả tả dưới đất.
Trên chiếc bàn tử đàn khắc hoa, vị Mặc tướng quân thanh danh hiển hách đang bị Chúa công đè lên bàn “bắt nạt”.
Ngọc Bích giơ tay áo che mắt, trong lúc bối rối, khay trà chợt rơi xuống.
Xoảng, tách trà vỡ toang dưới đất.
Trình Thiên Diệp ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ thẫm, hơi thở hỗn loạn, vẻ mặt tỏ vẻ không vui, hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta.
Ngọc Bích vội vội vàng vàng rời khỏi điện.
Nàng ta vòng tay sau lưng đóng cửa điện, tựa lưng bên ngoài cửa điện, sắc mặt đỏ bừng, che trái tim đang bang bang nhảy loạn, nghĩ: “Ây da trời ơi, hóa ra những lời đồn đãi kia đều là thật sao.”
...
Trong hoàng cung Hạo Kinh, Một Tàng thái hậu tộc Khuyển Nhung mặc áo lông bằng gấm đính cẩm thạch, đầu đội cao quan trân châu, ngồi ngay ngắn trên ghế.
Bà ta nhìn vị nam tử người Hán trẻ tuổi từ tốn, không có vẻ gì là luống cuống trước mắt. Trong nội tâm bà ta lo nghi bất định.
Bọn họ là dân tộc du mục đến từ thảo nguyên đại mạc, quen sống cuộc sống đơn độc chăn ngựa dê trong đại mạc, du canh du cư.
Thế nhưng, họ không thể ngờ được có một ngày có thể đánh được vào Trung Nguyên, bước vào đế đô và sống trong hoàng cung tráng lệ thế này.
Trong tộc rất nhiều người, đều bị nơi phồn hoa này mê hoặc, bắt đầu ham muốn an dật và hưởng khoái lạc.
Nhưng bà ta là Một Tàng Trân Châu, Thái hậu Tây Nhung tộc.
Một nữ nhân đã thủ tiết khi tuổi đời còn trẻ, sống trong một đám sói rình rập tại đại thảo nguyên, một tay bồi dưỡng con trai tuổi nhỏ ngồi vững vàng trên vương vị.
Bà ta biết rõ bước ngoặt chân chính của tộc Một Tàng Tây Nhung bọn họ đang ở trước mắt.
Muốn khống chế, chinh phục Trung Nguyên màu mỡ có lịch sử lâu đời, để trường kỳ chiếm giữ chỉ dựa vào đốt, giết, đánh, cướp là không được. Bà ta bức thiết muốn học tập, hiểu rõ tri thức và văn hóa của danh tộc này.
Gã nam nhân Trương Phức này, thật có thể hữu dụng với ta sao?
Một Tàng thái hậu nói: “Học thức của Trương tiên sinh, phong phú như cỏ nuôi súc vật ở thảo nguyên vậy. Nghe buổi nói chuyện với tiên sinh xong, ta dường như là lữ nhân lạc đường nhìn thấy ngôi sao trong bầu trời đêm, lập tức tìm được phương hướng.”
“Nhưng điều khiến ta nghi hoặc không hiểu là, nhân tài như tiên sinh, quân chủ Tấn quốc sao có thể không tôn sung, thăng chức tước, cung dưỡng tiên sinh mà để cho tiên sinh có cơ hội đến chỗ ta?”
Trương Phức mỉm cười tiêu chuẩn, chắp tay với Một Tàng thái hậu: “Nếu ai nấy đều có tuệ nhãn như thái hậu vậy, Trương mỗ đương nhiên không cần phải lang bạc kỳ hồ rồi.”
Sau đó, y ra vẻ cô tịch, khẽ thở dài: “Từ khi lão Chúa công Tấn uy hầu của tại hạ tiên thăng, tân chủ quân đảo hành nghịch thi [1], sủng hạnh nô lệ thấp hèn, không nghe ta trung ngôn khuyên can, ngược lại còn luôn cứ giáng chức ta, thậm chí đẩy ta ra xa khỏi trung tâm chính trị, chỉ cho ta xử lý mấy chuyện tạp vụ.”
[1] đảo hành nghịch thi: có nghĩa là làm những việc trái với lẽ thường và sử dụng bất cứ phương tiện nào, còn chủ yếu đề cập đến việc làm trái với xu hướng của thời đại hoặc ý chí của mọi người.
“Nếu chỉ thế thì thôi. Thế nhưng, những quý tộc trong triều kia thấy ta thất thế, tìm mọi cách xa lánh ta, âm mưu hãm hại ta, không lâu trước đây còn gán cho ta một tội danh, làm ta không thể không xa xứ, chạy khỏi Tấn quốc.”
Một Tàng thái hậu thoáng trao đổi ánh mắt với muội muội Một Tàng Hồng Châu đang cùng ngồi bên cạnh.
Một Tàng Hồng Châu khẽ gật đầu với bà ta, lộ ra sự khẳng định.
Vì vậy Một Tàng thái hậu càng thêm nhiệt tình ra vẻ chiêu hiền đãi sĩ. Bà ta lập tức ban cho Trương Phức thân phận khách khanh.
Một Tàng Hồng Châu trấn an Trương Phức: “Trương công đừng ưu phiền, Thái hậu nương nương cầu hiền như khát. Hôm nay Trương công đã quy thuận Tây Nhung ta, nương nương đương nhiên sẽ phụng ngươi như khách quý. Chỉ cần ngươi tận tâm tận lực cho suy nghĩ Tây Nhung ta, chắc chắn có một ngày ngươi có thể hãnh diện trước quốc quân Tấn quốc.”
Sau khi Trương Phức cất bước rời đi.
Một Tàng thái hậu giận tái mặt, nói với muội muội Một Tàng Hồng Châu: “Người này có thật sự đáng tin cậy không? Sao ta nghe nói sau khi hắn đến Hạo Kinh, ra tay xa xỉ, vung kim ngân kết giao với gã tình nhân kia của ngươi. Không phải là ngươi đã thu tiền tài của hắn rồi tiến cử hắn trước mặt ta đấy chứ?”
Một Tàng Hồng Châu nghe vậy, trong lòng cả kinh. Nàng ta hơi chột dạ, sờ lên khăn choàng lông bạch hồ đang vây quanh cổ.
Quả thực, nàng ta thu không ít thứ tốt từ Trương Phức, lại bị Trương Phức nói như rót mật vào tai, nên mới tiến cử Trương Phức cho tỷ tỷ.
Nhưng bất luận thế nào, nàng ta sẽ không nói chuyện này ra ngoài.
“Sao A tỷ lại nghĩ muội như vậy? Sao muội có thể không hiểu nặng nhẹ thế chứ? Hôm nay nhất tộc Một Tàng chúng ta và Lương hậu nhất tộc Lương thị xung đột ngày càng kịch liệt. Trong thời điểm mấu chốt, muội đương nhiên là muốn phân ưu cho tỷ tỷ, tiến cử nhân vật đại tài cho tỷ tỷ.”
Nàng ta giữ chặt tay áo của tỷ tỷ, khẽ lắc.
Mặc dù Thái hậu là đích tỷ tỷ của nàng ta, nhưng từ nhỏ nàng ta đã rất sợ hãi vị tỷ tỷ vừa có thủ đoạn, vừa nghiêm khắc này.
“A tỷ, vừa rồi chính tỷ đã tự mình khảo thí, Trương Phức này chẳng lẽ không phải là một vị nhân tài học phú ngũ xa [2] sao?”
[2] học phú ngũ xa: có kiến thức sâu rộng, hiểu biết nhiều.
“Huống chi, muội đã cẩn thận phái người nghe ngóng. Tấn Việt hầu kia quả thực đã từng vì một luyến sủng, mà trục xuất Trương Phức ra khỏi thành. Trương Phức còn quỳ xuống trước cổng thành cầu xin tha thứ, mới được bỏ qua cho đấy.”
“Sau đó, y cũng không dẫn theo Trương Phức bên mình nữa, mà chỉ cho hắn ở Giáng Thành xa xôi phụ trách chút ít lương thảo thôi. Trương Phức ở Giáng Thành, xác thực đã bị nhiều người xa lánh, hành sự khó khăn, những việc này muội đều đã hỏi thăm rõ ràng rồi, không phải giả đâu.”
Bấy giờ, sắc mặt của Một Tàng thái hậu mới dịu xuống: “Ngươi có thể vì gia tộc như vậy, ta rất vui mừng. Tấn Việt hầu đánh bại Bùi Chân, ta cảm thấy y không phải một kẻ vô đạo. Bùi Chân thua một trận như thế, khiến khí thế của tộc ta suy yếu vô cùng. Ta xác thực cần một vài người tài năng để phò tá ta.”
“Ta xem cách ăn nói của người này, đúng thật là một chi sĩ có kiến thức. Nếu thật như như lời ngươi nói, vậy thì có thể dùng tạm. Chẳng qua, dù sao người Hán không phải là tộc ta, không thể dễ tin, trước tiên cần cẩn thận khảo sát.”
Một Tàng Hồng Châu nhẹ nhàng thở ra: “Tỷ tỷ yên tâm, chỗ ở của hắn toàn là người của muội, tùy thời giám thị cử động của hắn. Nếu bị ta phát hiện hắn rắp tâm hại người, có hành động khác thường, ta sẽ khiến hắn chết không yên lành.”
Một Tàng thái hậu khẽ gật đầu, thở dài.
Cả đời bà ta hiếu thắng, từng dùng thân quả phụ mà cường thế gạt bỏ dị kỉ, bảo vệ vương vị của hài nhi. Ai ngờ hôm nay nhi tử trưởng thành, bất mãn chuyện bà ta nắm hết quyền hành, dần dần xa cách bà ta, ủng hộ thê tử Lương hoàng hậu của mình, theo hoàng hậu nhất tộc bắt đầu chống đối bà ta.
Lúc này, ở chỗ Lương hoàng hậu.
Lương hoàng hậu đang hung hăng đập phá cái tách trong tay: “Lão thái bà kia làm cho đại quân của chúng ta bị mất thể diện trước Tấn quốc còn chưa đủ, lại còn dám mời chào người Tấn quốc đến phò tá?”
Thúc phụ của nàng ta là Lương Ký khuyên nhủ: “Nương nương bớt giận. Dù Một Tàng Bùi Chân bị thua trận ở Biện Châu, tổn hao danh dự của Thái hậu nhưng Một Tàng nhất tộc vẫn nắm binh quyền. Lương thị nhất tộc chúng ta quả thực thiếu khuyết tướng quân chân chính có thể dẫn binh, nên hiện tại không thể chống lại Thái hậu. Đáng tiếc là tướng quân Ngôi Danh Sơn ở Trịnh Châu, chậm chạp không chịu về bên phe ta.”
Cháu của nàng ta là Lương Ất nói: “Hồi bẩm nương nương, thúc tổ. Tên Trương Phức này, hài nhi đã nghe qua. Ai nấy đều nói hắn có kỳ tài, thiên về mưu lược. Hắn mới đến, chưa hẳn đã hoàn toàn trung thành với Thái hậu nương nương, hôm nào để hài nhi thử hắn một phen mới biết rõ được.”
Dưới bầu trời tuyết, Trương Phức trở về chỗ ở của mình.
Y xuống xe ngựa, tiếp được một hoa tuyết bay xuống từ không trung trong đêm tối lờ mờ.
Thủ vệ trước cửa là mấy tên võ sĩ Khuyển Nhung cường tráng. Những võ sĩ kia dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn kẻ dị tộc là y.
Tuy Một Tàng Hồng Châu nói là phái những người này bảo vệ cho sự an toàn của y, nhưng rõ là cũng để giám thị khống chế y.
Tiêu Tú đi ra từ bên trong, bung ô, đón y vào.
“Tiên sinh đã trở về.”
Trương Phức khẽ gật đầu, bên môi vẫn luôn duy trì nụ cười, khoan thai bước vào phòng.
Hai người đi vào nội thất, cởi áo khoác, ngồi quanh bếp lò để sưởi ấm.
Tiêu Tú cung kính quỳ xuống đất dâng trà, thấp giọng hỏi: “Tiên sinh, hôm nay có thuận lợi không?”
Trương Phức hơ tay phía trên chậu than. Y ngắm than lửa đỏ bừng trong chậu.
Thuận lợi? Việc này tựa như hỏa trung thủ lật, lâm uyên tẩu sách [3], phải chú ý từng bước, một bước đi nhầm, sẽ chết không toàn thây, sao có thể dùng từ thuận lợi?
Trương Phức nhẹ giọng mở miệng: “Tiểu Tú, vì sao ngươi đến đây cùng ta? Ngươi thật sự không sợ sao?”
[3] hỏa trung thủ lật: lấy hạt dẻ trong lò lửa; ky cóp cho cọp ăn; mình làm người hưởng (xem truyện Ngụ ngôn của La Fontaine, ví với việc bất chấp nguy hiểm làm việc cho người khác, mà bản thân mình bị mắc lừa không được gì); lâm uyên tẩu sách: có ý như đi trên dây cáp, mọi việc rất nguy hiểm.
“Tiên sinh vì sao mà đến thì ta cũng đến đây vì điều đấy.“ Tiêu Tú cúi đầu bận rộn, không ngẩng đầu lên: “Mặc dù ta hèn mọn, nhưng ta một lòng cống hiến cho nước nhà.”
Trương Phức nhìn thiếu niên đã cùng mình vào vòng hiểm địa này, y tươi cười: “Ta phát hiện chỉ cần ai ở bên cạnh người, đều sẽ bất giác dần dần bị người hấp dẫn, bị người ảnh hưởng, dần dần đuổi kịp cước bộ của người. Có lẽ, cũng vì phẩm chất đặc biệt này, người mới trở thành quân chủ ta lựa chọn.”
Tại Tây Sơn Biện Châu, Trình Thiên Diệp dẫn Hạ Lan Trinh, Du Đôn Tố, Tiếu Cẩn, Mặc Kiều Sinh và những tâm phúc thân cận đi săn bắn ở Tây Sơn.
Sắc trời dần dần muộn, mọi người nhóm lửa, nướng hươu sao vừa mới săn được.
Trên đất tuyết, có thịt hươu, rượu ngon, bàn về đại sự quốc gia thiên hạ, mọi người chỉ cảm thấy tỏa ra ý chí hào hùng, sảng khoái.
Trình Thiên Diệp nâng chén: “Tấn quốc có thể có được chút thành tựu hôm nay, đều là nhờ có chư vị công. Thiên hạ hôm nay, quần hùng tính khởi [4], ta muốn giành lấy Trung Nguyên, làm vững mạnh Đại Tấn ta, mong rằng chư quân giúp ta!”
[4] quần hùng tính khởi: ý nói anh hùng có mặt ở khắp mọi nơi.
Mọi người cùng hô to đồng ý, nâng chén cùng hòa.
Rượu qua ba tuần, dần dà không còn ai câu nệ nữa. Mọi người bắt đầu nâng ly cạn chén, ăn uống linh đình.
Diêu Thiên Hương cầm một kim bôi, vẫy tay với Mặc Kiều Sinh: “Mặc tướng quân, ta mời ngươi một ly.”
Mặc Kiều Sinh quỳ xuống đất tiếp rượu, đang muốn uống một hơi cạn sạch.
Trình Thiên Diệp đưa tay ra cản: “Khoan đã, nàng cho hắn uống gì thế?”
Diêu Thiên Hương liếc nàng: “Chàng nghĩ lung tung gì đấy hả? Đây là lộc huyết tửu, trừ hàn bổ khí, mùa đông uống là tốt nhất. Mặc tướng quân vất vả rồi, phải uống nhiều thêm một chút đấy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]