Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Sau một ngày nghỉ ngơi, các binh sĩ trở lại sàn đấu. Họ nhận ra rốt cuộc mình đã thoát khỏi đội ngũ huấn luyện buồn tẻ, được phép cầm vũ khí lên.
Họ được chia làm hai nhóm, một nhóm cầm lá chắn và đoản đao, một nhóm khác thì cầm thương.
Bởi vậy, sáng nay, trong suốt mấy canh giờ, một nửa thì lặp đi lặp lại động tác lấy đao bổ chém và giơ lá chắn ra đỡ đòn. Một nửa khác người thì tập luyện thương với người rơm, cứ tiến lên rồi đâm thủng.
Nếu luyện mệt mỏi thì phải làm sao?
Lúc mệt mỏi thì lại quay lại tập điều chỉnh đội hình chứ sao.
Thao luyện từ rạng sáng đến giờ ăn thì đầu bếp dọn cơm canh lên. Khi toàn quân dùng cơm, rất nhiều binh sĩ tay cầm bát đũa mà run lẩy bẩy. Trong doanh trại vang lên tiếng nuốt cơm, thỉnh thoảng còn có vài tiếng động được tạo ra do đũa tre bị rơi xuống.
“Lúc tập đội hình, ta ghét vì nó buồn tẻ, mỗi ngày ngóng trông được thao luyện quân võ.” Dương Lục Hậu đau khổ nói: “Sớm biết vậy đã xin luyện đội hình thêm mấy ngày rồi, cánh tay phải của ta sắp không cử động nổi rồi.”
Vài huynh đệ khác cười ha ha: “Cầm chén không nổi thì có thể không ăn, chia thịt trong chén của ngươi cho các ca ca là được rồi.”
Dương Lục Hậu ôm lấy bát đũa của mình: “Nói giỡn thôi, đừng thế.”
Một sĩ ngũ tên là Đăng Trụ nói: “Lục Hầu Nhi ngươi đừng có mà lười nhác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-nat-tuong-quan-den-phat-khoc/3008152/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.