Mấy hôm này cứ toàn là ban ngày thì trời còn đẹp, tới chiều chiều là bắt đầu mưa không thôi.
Sau tiết truy bài tối, Hạ Chiêu lấy cây dù treo cạnh bàn lên như hô biến:
“Mưa cũng không sao, tớ cho cậu mượn dù để còn đi hẹn hò với người đẹp thật tốt đẹp nữa chứ.”
Dịch Thời chỉ nhìn cậu không tỏ vẻ gì.
La Hạo hơi thắc mắc:
“Chiêu Nhi, thế thì sao cậu về?”
“Tớ ra tới cổng với Dịch Thời rồi bắt xe về.” Hạ Chiêu hơi chột dạ.
La Hạo:
“Vậy hay tớ đi với cậu ra cổng trường rồi nhờ mẹ tớ đi thêm quãng nữa chở về cho. Nhà cậu cũng gần mà.”
“A, không cần đâu, không cần.” Hạ Chiêu nói.
Dịch Thời nghiêng mặt nhếch nhếch khóe môi.
“Cậu còn sợ gì mẹ tớ nữa chứ?” La Hạo có hơi chẳng hiểu gì.
“Anh à đi nhờ tui cũng được nè. Nhà tụi mình ngay đối diện nhau luôn.” Khương Lâm cười toe nói.
Cuối cùng thì Hạ Chiêu cũng coi như biết cái gì gọi là vạ mồm. Trong khi cậu đang cố nghĩ thật nhanh bịa cái cớ nào đó hạp lý thì Dịch Thời lên tiếng:
“Tôi về với cậu ấy.”
“Anh Dịch chẳng phải cậu…”
Khương Lâm chưa kịp nói từ “Hẹn hò” thì đã bị Dịch Thời cắt ngang:
“Cậu ấy nói linh tinh cậu cũng tin?”
“Nhưng cậu bận việc mà?” Khương Lâm tự hỏi tự đáp luôn – “À, cậu bận chuyện nhà.”
Xuống lầu và mọi người cũng bung dù ra chia nhau đi, Hạ Chiêu mới nhăn:
“Cậu chỉ biết cười lén cười nhạo tớ thôi.”
Dịch Thời:
“Không.”
“Còn không nhận nữa à. Thế sao cậu cười?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-mi/1061348/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.