Ông ngoại đang chuẩn bị bữa tối, cầm giỏ đựng rau củ ra vườn nhặt rau thì thấy hai bà cháu ngồi dựa nhau, ông cười bảo:“Hai người đang thủ thỉ gì đấy? Sợ con Vàng bự nghe được à?”“Có nói tôi cũng không kể với ông được. Đây là bí mật của Chiêu Chiêu với tôi mà.” – bà ngoại nói.
Ông ngoại sầu sầu nói:“Ôi, có bí mật nhỏ lại không kể với tôi.”Hạ Chiêu lập tức cầm ghế con sang giúp ông lặt rau:“Con phụ ông lột đậu nành Nhật ha.”“ y gu, nó là đậu hà lan” – ông ngoại lắc đầu – “Con thấy trẻ thành phố mấy con chẳng phân biệt được đậu nành Nhật với đậu hà lan kìa.”
“Aigoo, sau này là con biết chứ gì ạ.” – Hạ Chiêu nói.
“Chú Trương của con cái gì cũng giỏi nhưng có cái hơi đen quá.” – bà ngoại mắt cứ nhìn đăm đăm ra đằng trước, chợt nói.
Hạ Chiêu nhìn theo, Lâm Bội Linh với Trương Bằng đi dạo về trên con đường nhỏ, từ trong sân qua cổng vườn được mở vẫn có thể thấy họ.
Bà ngoại của Hạ Chiêu có niềm đam mê đặc biệt về màu da, gu thẩm mỹ giản đơn, thấy cứ da trắng là đẹp. Dì nhỏ của Hạ Chiêu trông y hệt như Lâm Bội Linh, hồi nhỏ lại càng giống, nhưng bà ngoại toàn thấy dì không xinh, Lâm Bội Linh mới xinh. Lý do không có gì khác ngoài dì hoạt bát, hiếu động, hay bơi lội phơi nắng nhiều đen da.
Bố mẹ vợ nhà người ta có thể chê không tiền của, không nhà, không bằng cấp; bà ngoại lại không quan tâm mấy cái đó. Bà chỉ chê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-mi/1061336/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.