Có lẽ do vận động quá nhiều mà tối đó Hạ Chiêu cực kỳ khó ngủ.
Toàn thân ê ẩm, chân cẳng nhức mỏi, trong cái trạng thái mà nửa tỉnh nửa không mơ đủ thứ tá lả.
Đến nửa đêm thì cậu choàng tỉnh vô cớ.
Trước giờ giấc ngủ của Hạ Chiêu luôn rất tốt và hiếm khi như thế này lắm, ngủ là ngủ tới sáng.
Ngoài cửa sổ trời đang mưa, mưa rơi trên bệ cửa sổ lộp bộp rất khẽ, như khúc ru xoa dịu và bình yên tâm hồn.
Trước khi ngủ chưa có kéo rèm, ánh sáng thành vụn chiếu vào căn phòng trở nên mờ tối.
Hạ Chiêu nằm yên không nhúc nhích. Qua một lúc lâu cậu không buồn ngủ nữa nhưng suy nghĩ đã rõ hơn.
Cái yên ắng tĩnh lặng của màn đêm như phóng đại mọi cảm xúc, ôm trọn lấy tất cả mọi thứ, kể cả cơn mộng mơ giữa ban ngày mà chưa kịp nghĩ suy cũng trồi lên theo.
Không biết đã qua bao lâu, cậu nhúc nhích chân và hít vào thật sâu một hơi lạnh. Ê ẩm quá, hai cái chân nặng trịch acid lactic hết rồi.
Cậu bỗng nghĩ đến Dịch Thời, dù chẳng có tí liên quan nào ở đây, cái hôm mà cậu ấy cởi áo trong căn phòng này…
Ngoài kia ẩm ướt man mát, nhưng trong phòng lại cực kỳ ấm áp. Nhất là Hạ Chiêu nằm trong chăn cảm thấy có luồng nhiệt ùa lên.
Con trai tuổi này đã rất quen với phản ứng cơ thể của mình rồi.
Nhưng lần này lại khác.
Lòng hơi hoảng.
Và có chút nuối tiếc khó hiểu.
Thật ra cậu đã nhận ra từ rất lâu rồi.
Sao có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-mi/1061335/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.