“Tại tớ sợ nếu mà tớ nói là mình đun thì cậu chả dám uống đó chứ.” – Hạ Chiêu giải thích khô queo.
Dịch Thời liếc cậu ấy một cái, không nói gì mà đi thẳng luôn vào phòng.
Tính cả cái hôm Hạ Chiêu bị ốm, đây là lần thứ hai Dịch Thời bước vào phòng cậu ấy.
Số lần Hạ Chiêu vào nhà Dịch Thời đã đếm không xuể. Giờ đổi lại thì cậu thấy hơi bồn chồn khó hiểu.
Cậu lướt nhìn chăn mền chưa gấp nhăn nhúm, trên giá sách có quyển sách khổ nhỏ cậu để đại lên đó. Trên chiếc bàn con sát mép giường có cả lego với mấy khối chơi xếp gỗ dở hồi năm ngoái.
Căn phòng không lớn lắm hơi bừa bộn, biết vậy cậu đã thu dọn một chút rồi.
Dịch Thời nhìn lướt qua, hỏi:
– “Tôi ngồi ở đâu?”
“Ngồi trên giường ấy.” – Hạ Chiêu đáp.
Dịch Thời sẵn tiện cầm sbt Lý trên bàn cậu rồi ngồi xuống mép giường lật lật sách:
– “Bắt đầu từ câu này?”
Cơ bản là Hạ Chiêu nào có thấy cậu ấy đang chỉ câu nào, đành gật gật theo phản xạ:
– “Được.”
Cậu chống chân một phát trượt cái ghế xoay lại gần Dịch Thời.
Mùi hương trên người Dịch Thời nhẹ len lỏi vào đầu mũi cậu, chắc là mùi sữa tắm, nó thoang thoảng hương rất thơm.
Không biết là mùi gì nhỉ. Hạ Chiêu sờ nhẹ đầu mũi mình.
Dịch Thời lấy bút vẽ vào nháp một hình đơn giản. Cậu ấy cúi đầu, mái tóc hơi rối, chiếc áo len bản rộng cổ tròn khoét hơi sâu lấp ló đường xương đòn xinh đẹp.
Hạ Chiêu không nghe nổi chữ nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-mi/1061330/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.