Sau khi ăn trưa đồ giao hàng tại nhà Dịch Thời, Khương Lâm cũng bảo sẽ lập tức tới chỗ hẹn ngay, Hạ Chiêu mới sực nhớ:
– “Tớ không có đồ gì để hết.”
Dịch Thời đang thu dọn rác hộp giao hàng:
– “Ngoài ban công.”
Hạ Chiêu không hiểu gì hỏi lại:
– “Ban công?”
“Ra ngoài xem đi.” Dịch Thời buộc túi rác lại rồi mang nó bỏ ngoài cửa.
Hạ Chiêu xỏ dép vào và đi mở cửa ban công, để rồi bị gió nóng đập vào mặt như có bàn tay lớn. Cậu nhìn lên thì thấy quần áo mình đã cởi ra ngày hôm qua đã được giặt sạch và treo lên phơi khô.
Cậu lấy quần áo xuống rồi nhanh chóng đóng cửa ban công lại, mới một lúc thôi mà lưng cậu đã rịn mồ hôi.
Quần áo vừa được lấy vào nóng như được nướng vậy, cầm nóng cả tay, Hạ Chiêu treo chúng lên hong điều hòa.
Dịch Thời giặt đồ mình khi nào vậy ta?
Sao mình không nhớ gì hết vậy cà?
Mà cũng đúng là Dịch Thời tắm trước cậu, và hình như sau đó cậu ấy đã luôn ngồi trong phòng làm bài không ra nữa thật.
Đồ mình được bỏ vào máy giặt hồi tối qua hả ta? Hay là sáng nay?
Dường như Dịch Thời biết cậu ấy đang nghĩ gì, cậu chỉ đáp thản nhiên lúc đi ngang qua cậu ấy:
– “Hồi sáng.”
“Ồ, cảm ơn nhé.” – Hạ Chiêu nói.
Không lâu sau, tiếng chuông cửa vang lên.
La Hạo vô thức nhổm dậy, nhưng nhìn Dịch Thời rồi không động đậy nữa. Việc mở cửa thì để chủ nhân đi mở thì tốt hơn.
Trong khi đó Hạ Chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-mi/1061313/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.