Lúc Hạ Chiêu tỉnh dậy, cả cơ thể cậu đang bị bó chặt bằng tấm mền mỏng cứ như bị trói gô vậy.
Thảo nào trong mơ cậu cứ thấy bí bí.
Cậu lú đầu ra khỏi chăn, Dịch Thời đã tỉnh từ lâu và đang ngồi dựa đầu giường bấm điện thoại.
“Cậu trói tớ lại như này làm chi?” – Hạ Chiêu hơi cạn lời.
Cậu ít khi ngủ mà nằm cuốn chăn lại lắm, mà tự cuốn chặt như này thì càng không. Cho nên nhìn là biết liên quan đến cái tên kế bên mình rồi.
“Cậu có từng ngủ chung với ai chưa?” – Dịch Thời liếc cậu ấy.
“Ít lắm, tớ là con một chục năm nay rồi.” – Hạ Chiêu vừa nói vừa ngáp, chợt như hiểu ra – “Tớ ngủ xấu lắm hả?”
“Thêm một từ.”- Dịch Thời nói.
“Từ gì?” – Hạ Chiêu hỏi.
“Cực kỳ.” – Dịch Thời nói.
“Tớ ngủ xấu cực kỳ? Tớ đã làm gì cơ?” – Hạ Chiêu hơi ngơ ngác.
Hạ Chiêu đã ngủ một mình từ hồi rất nhỏ, bá chiếm cả cái giường nào có nghĩ đến tướng ngủ của mình bao giờ. Tuy là phải thừa nhận là mỗi buổi sáng cậu thức dậy với mái đầu bù xù, tại cậu thích ngủ lăn lộn khắp nơi nhưng cậu vẫn nằm trên gối, đắp mền đàng hoàng mà, đúng ra là không xấu đến vậy chứ.
“Cậu không biết?” – Dịch Thời hỏi.
“Sao tớ biết được mình ngủ như nào?” – Hạ Chiêu nói.
“Sau này có ngủ chung với ai thì nhớ tự buộc mình lại.” Dịch Thời đứng dậy – “Bữa sáng ăn gì? Tôi xuống lầu mua.”
“Cậu đánh răng rửa mặt rồi luôn đó hả?” Hạ Chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-mi/1061312/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.