Không hiểu vì sao, Hạ Chiêu lại chợt nhớ đến đàn violin.
Trước khi bắc nồi lẩu, cậu có đi đóng cửa phòng Dịch Thời lại tránh mùi lẩu ám vào phòng. Trong lúc vô tình cậu thoáng thấy cây violin, hộp đàn được mở ra và cây violin đang lặng lẽ nằm đó. Không khó để thấy Dịch Thời thường lấy nó ra.
Nếu như Dịch Thời không thể chơi violin được nữa, vậy thì không cần phải cất nó trong phòng rồi lấy ra ngắm như vầy chứ. Mà nếu Dịch Thời còn chơi violin được thì với tính tình của cậu ấy thì đã không chỉ lấy ra mà học chơi chơi như cậu rồi.
Nhưng tại sao Dịch Thời lại nói mình không chơi được?
Thấy Hạ Chiêu có vẻ hết hứng chơi đua xe rồi, Dịch Thời hỏi:
– “Không chơi nữa à?”
Hạ Chiêu:
– “Không chơi nữa, tớ chỉ muốn chơi trò này tí thôi. Nếu mà ngày nào cũng chơi như nghiện là tớ sẽ chán không thích chơi nữa.”
Dịch Thời:
– “Thế chơi cái gì khác?”
Hạ Chiêu gần như là bật thốt:
– “Hay là cậu chơi violin cho tớ nghe đi.”
Dịch Thời khựng lại nhìn cậu ấy, im lặng lúc lâu, yên tĩnh đến mức Hạ Chiêu tự hỏi có phải mình đã nói sai rồi không.
Có khi nào có ký ức nào đó không vui về đàn violin không ta?
Ngay khi Hạ Chiêu đang tính cho nó qua đi, Dịch Thời nói:
– “Sao cậu không chơi cho tôi nghe?”
Hạ Chiêu thấy không có gì bất thường mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Tớ có biết chơi đâu, không là đã chơi cho cậu từ lâu rồi. Tớ cảm âm tệ lắm, từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-mi/1061308/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.