Ngồi trên gác mái, Hạ Chiêu nghĩ: Như vầy có khác gì giận dỗi bỏ nhà đi đâu chứ?
Mà có khác, cậu giống như chó mất chủ bị đuổi đi ấy.
Rõ ràng đây cũng là nhà cậu, nhưng mỗi lần họ hàng Trương Giang Dương ghé sang, Hạ Chiêu luôn cảm thấy mình như người ngoài vậy.
Trên gác mái, bà Mã dựng giàn trồng dây leo không biết là hoa quả hay rau, lá xanh rì leo lên giàn kết thành võng che được chút nắng.
Thành phố này không có mùa thu hay xuân, chỉ có mùa đông và mùa hạ nối tiếp thay phiên nhau. Mặt trời của tháng mà đáng ra là mùa thu vẫn chiếu chói chang thiêu cháy mọi thứ.
Đúng như dự đoán, ngay khi chiếc xe tải dừng lại, dì, chú và hai đứa em họ của Trương Giang Dương bước ra.
Lại còn rất ồn ào nữa.
Hạ Chiêu nằm chơi trên ghế nằm dưới bóng râm giàn dây leo, chẳng mấy mà thấy càng lúc càng đói. Cậu sờ bụng, đói mà còn hơi hơi buồn nôn, do dậy trễ chưa được ăn sáng thậm chí chưa kịp uống miếng nước đây mà. Giờ thì vừa nóng, khát lại còn đói.
Cậu bé Tam Mao lang thang chắc cũng như vầy thôi ha?
May mà cậu là cậu bé lang thang tóc ba chỏm sống ở thời đại công nghệ cao, có tiền có điện thoại.
Hạ Chiêu mở app giao hàng lên, thuận tay bấm vào quán trà chanh hay mua, mua một ly họ không giao nên tiện thể cho vào thêm 2 ly nữa. Do dự một lúc thì đổi địa chỉ nhận thành tầng 7, nhà Dịch Thời.
Cậu mở WeChat lên nhắn tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-mi/1061306/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.