Thanh Trúc cùng Triệu Dật vừa bước tới cửa liền bắt gặp một thân ảnh ngốc nghếch quen thuộc chạy rất nhanh hướng về phía mình. Lưu Ly bổ nhào vào Thanh Trúc, tiếng “Cữu cữu” ngọt ngào vang lên.
Thanh Trúc vui mừng ôm lấy đứa nhỏ, ngắm nghía cẩn thận. Đây là Lưu Ly của hắn, một khối ngọc bích hoàn hảo.
“Cữu cữu, ta nhớ ngươi.” Lưu Ly dụi dụi đầu vào ***g ngực Thanh Trúc, nũng nĩu nói.
Triệu Dật mang biểu tình khoe khoang nhưng không kém phần tiêu sái đến trước mặt hai người, đối “tiểu chất” cười tươi: “Tiểu Ly Nhi, còn nhớ ta không?”
“Triệu Dật ca ca.”
“Ngoan, mau gọi một tiếng Triệu Dật cữu cữu.”
Tiểu hài tử mở to mắt, hết nhìn lục vương gia rồi lại quay sang nhìn người cậu của mình. Thanh Trúc thở dài, kéo tay Lưu Ly đi: “Đừng để ý tới hắn, chúng ta vào nhà thôi.”
Hôm nay là buổi tụ họp giữa các hoàng tử nên Triệu Kha lừng lẫy luôn ru rú trong nhà cũng góp mặt.
Triệu Kha đẹp như một bức thi họa, hoàn toàn khác biệt với Triệu Lẫm anh tuấn, bất đồng với Triệu Tuyên lãnh băng, càng không giống với Triệu Dật phiêu phiêu. Một vẻ nhã vận mà chỉ riêng hắn mới có.
Mối quan hệ giữa Triệu Kha cùng Triệu Lẫm duy chỉ Triệu Tử Lam rõ. Trong buổi tiệc rượu, Triệu Kha là người kiệm lời nhất song trên khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười điềm đạm. Hiện giờ, Triệu Lẫm ngồi cạnh ghé vào tai hắn nói nhỏ, không rõ là chuyện gì làm hắn gật đầu che miệng cười.
“Kha Nhi, gần đây thân thể ngươi không tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-mac-dao-hoa-phat-muc-len-canh-dao/114362/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.