Sau khi rời khỏi Tam vương phủ, Lục gia còn đi nghe hát rồi mới trở về phủ đệ của mình, vừa chuẩn bị vào cửa đã bắt gặp một nam tử vận thanh y đang đứng chờ.
Thanh Trúc tiêu sái bước lại gần, thần tình lộ rõ vẻ lo lắng.
Triệu Dật cười tươi: “Không phải ngươi nhớ ta quá đấy chứ? Chẳng phải hôm qua chúng ta vừa gặp?” rồi hướng thị vệ nghiêm mặt nói: “Khách quí tới thăm sao không mời vào. Thanh Trúc, chúng ta đi”. Dứt lời liền nắm tay nam tử kéo đi.
Thanh Trúc lập tức vung tay ra, khẽ phủi ống tay áo như bị vết bẩn bám vào, “Vương gia, thỉnh tự trọng”.
“Ngươi……” Triệu Dật phẫn uất cắn môi, hốc mắt bắt đầu đỏ ửng lên. Không hiểu hôm nay là ngày quái quỷ gì mà hắn toàn chọc phải ổ kiến lửa, đặc biệt là Thanh Trúc này, tại sao hắn ghét ta thế?
“Ngươi khóc” Nam tử hơi sửng sốt.
“Không, có việc thì vào còn không thì cút cho ta.” Tiểu vương gia hậm hực vung vẩy thẳng đường ta phóng.
Phòng khách, Triệu Dật chậm rãi bưng trà uống, lắc đầu: “Hương vị thật tồi.”
“Nếu vương gia không chê trà ở Phượng Lai Nghi, thỉnh hôm nào ta……”
“Có chuyện gì cứ nói, không cần khách sáo.”
“Ta muốn hỏi về tiểu chất…… Hắn……”
Triệu Dật nhịn không nổi tuôn ra một tràng: “Hắn mới được Tam ca mang về hôm qua, hôm nay ngươi đã vội lo lắng? Ngươi yên tâm, Lưu Ly rất ổn. Tam ca chưa có ăn không những vậy còn dạy hắn viết chữ, bóc tôm đút cơm cho hắn, đem tất cả đống thị tẩm giải tán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-mac-dao-hoa-phat-muc-len-canh-dao/114361/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.