Chương trước
Chương sau


"Hôm nay..! Dù hậu trường của mày có là Yêu Hoàng cường giả, ta cũng chiếu sát không tha..!"

Trần Vân Thanh ánh mắt chuyển lạnh, sử dụng Lam Hình Lục Ảnh lấy tốc độ cực cao đi đến vị trí của Mang Đại Hổ, muốn một kiếm đem tên này diệt đi.

Hắn không phải là không hiểu Mang Đại Hổ hậu trường phía sau cường đại, cũng như sát Mang Đại Hổ sẽ mang đến cho mình cái hậu quả gì.

Nhưng mà hắn không thể nào làm khác hơn được, Ngô Tiểu Diễm là người thân của hắn, cũng là người mà hắn vô cùng yêu thích, hắn trong lòng đã thầm thề, tuyệt đối sẽ không buông tha cho bất kỳ người nào làm thương tổn đến Ngô Tiểu Diễm.

Dù là trên thể xác hay là tinh thần, bất kỳ người đó có là ai, Trần Túng Quyền chính là một cái ví dụ.

"Cong..!"

Chỉ là lần này không có được như ý nguyện của Trần Vân Thanh, Huyền Linh Kiếm của hắn chỉ còm cách Mang Đại Hổ không đến một mét, sắp có thể lấy mạng được u, bỗng nhiên một viên đá không biết từ nơi nào tiến đến, đánh trúng sóng kiếm của Trần Vân Thanh.

Lực đạo mạnh đến nỗi làm cho Trần Vân Thanh không nắm vững được Huyền Linh Kiếm trong tay, kiếm rời khỏi tay của y cả chục mét có hơn, cắm thẳng vào gốc cây đại thụ tại bên đường.

"Xoẹt..! Rầm rầm...Rầm rầm...!"

Rất nhanh sau đó, một cái bóng áo trắng nam thanh niên xuất hiện, không biết y dùng chiêu thức gì, đã đem tám tên Mang gia đệ tử, bao gồm trong đó có cả Mang Đại Hổ đánh bay ra khá là xa.

Diễn biến xảy ra quá là nhanh đi, chờ cho Trần Vân Thanh định thần nhìn lại, mọi chuyện đã kết thúc mất tiêu rồi, hắn là không có cơ hội ra tay chút nào.

"Phốc..Phốc..!"

"Thiếu hiệp tha mạng, lần sau ta không dám úc hiếp nữ nhân nữa đâu, xin thiếu hiệp rộng lượng bỏ qua cho ta một lần a..!"

Mang Đại Hổ mặc dù rất là ngạc nhiên vì cái gì mình vừa rồi trải qua hai lần thập tử nhất sinh mà cái tên Trưởng Lão đi theo bảo hộ cho mình lại chẳng có chịu ra tay can thiệp, nhưng hắn biết bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những cái này, hay cứng miệng đem hậu trường phía sau ra uy hiếp đại loại, như thế mình sẽ chết nhanh hơn mà thôi.

Nước xa không thể nào cứu được lửa gần đạo lý này hắn vẫn là biết được đến, cần thiết bây giờ là phải thành tâm hối cải, phải đem gan ruột chân thành của mình ra để cảm động đối phương, nếu không, tính mạng của mình là khó giữ lại được a.

"Còn không mau cút đi....!"









Vị thanh niên áo trắng trông thật tuấn tú vừa mới xuất hiện, dường như cũng là không có ý định đem Mang Đại Hổ cùng Mang gia tất cả mọi người diệt gọn, nên sau lời cầu xin của Mang Đại Hổ tên này, y cũng là phất tay để cho đám người này rời đi.

Còn về phần Trần Vân Thanh thì không cần phải nói, kẻ bại trận là không có cái quyền gì lên tiếng cả.

"Vâng..Vâng.! Đa tạ thiếu hiệp tha mạng, ta cút..Ta lập tức cút nhanh..!"

Mang Đại Hổ cũng chỉ có chờ như thế liền quay đầu chạy thẳng không hề quay đầu lại, ngay cả mấy tên Nội Viện Mang gia mà hắn mang theo bên người bị thương lúc nãy hắn cũng chẳng có quan tâm, quan trọng nhất lúc này với hắn không phải là lo cho người khác, mà là tự lo cho bản thân của mình cái đã, chuyện khác sau này liền tính sau.

...

"Hộc...Hộc...!..!".

"Thiếu Tộc Trưởng... Chờ ta một chút...!".

"Mang Điển lão thất phu, ông còn dám xuất hiện trước mắt của ta..?"

Mang Đại Hổ thật sự giận dữ, không còn để ý đến Mang Điển là Yêu Sĩ thất trọng cường giả của Mang gia, một chầu thóa mạ không thương tiếc xuất ra, như bây giờ trong tay của hắn mà có một kiện Yêu Binh mà nói, hắn là sẽ không một chút ngần ngại gì mà không dùng nó tiễn cái tên khốn kiếp này về Âm Minh Giới.

Mang Điển là người mà phụ thân hắn phái đi theo bảo hộ hắn, trước đó ông ta đã căn dặn, dù tại bất kỳ hoàn cảnh nào, cũng luôn phải bảo đảm an toàn cho hắn, phải đặt ưu tiên an nguy của hắn lên hàng đầu.

Kết quả thì thế nào? Hắn bị người ta đánh, bị người ta giết, nhưng nhìn quanh chẳng thấy bóng dáng của Mang Điển nơi nào, như không phải dựa vào ba tất lưỡi của mình, hắn liền đã không còn mạng để trở ra rồi.

Lần này trở lại gia tộc, hắn chắc chắn sẽ xin phụ thân xử phạt tên cẩu nô tài này thật nặng, tốt nhất là đem tên này diệt đi cho khuất mắt của hắn.

"Thiếu tộc trưởng..! Tên thanh niên kia thực lực quá khủng bố, ta không thể nào làm gì được..!"

Mang Điển lặng yên để cho Mang Đại Hổ phát tiết một chầu xong, thấy thời cơ cũng đã đến, liền là lên tiếng giải thích, đồng thời cũng là nói ra khổ tâm trong lòng của mình.







"Lợi hại...! Hắn mà lợi hại hơn nhà ông hay sao.?" Mang Đại Hổ tuyệt đối không tin vào lời ma quỷ của Mang Điển tên này.

Mang Điển là Yêu Sĩ thất trọng hậu kỳ, còn được phụ thân hắn đặt cách tuyển chọn trong mười mấy tên Yêu Sĩ thất trọng trong tộc đi ra để bảo hộ cho hắn, dĩ nhiên không phải là hạng người đầu đường xó chợ gì, hắn từng đã nhìn thấy qua, Mang Điển đã từng cùng một tôn Yêu Sĩ bát trọng sơ kỳ cường giả đánh một cái bất phân cao thấp, như muốn đánh thắng Mang Điển, người đó chí ít cũng là phải có Yêu Sĩ bát trọng cường giả tu vi.

Trong khi đó tên thanh niên vừa rồi ra tay với lại hắn kia, nhìn đến nhìn lui cũng chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi.

Cái độ tuổi kia, như nói tên này có Yêu Sĩ bát trọng cảnh giới tu vi, có đánh chết hắn cũng không thể nào tin tưởng được.

Mang Điển rõ ràng là làm việc thất trách, đi tìm chốn nào vui chơi, xong chuyện liền chạy đến tìm cái cớ hết sức nực cười để cho qua chuyện, Mang Đại Hổ hắn không phải là trẻ lên ba, sẽ không có bị tên này dễ dàng lừa gạt như thế.

"Thiếu gia...! Ta lấy tính mạng của mình ra cam đoan...! Người thanh niên kia chắc chắn có Yêu Sĩ bát trọng cường giả thực lực.!" Mang Điển biết mình nói ra chuyện này không có bao nhiêu người tin tưởng, nhưng đây là sự thật, hắn không thể nào nói khác đi được.

Vốn hắn là muốn ra tay giúp đỡ Mang Đại Hổ từ cái lúc mà Trần Vân Thanh có ý định ra tay diệt đi Mang Đại Hổ lúc đầu kia.

Nhưng khi đó hắn vừa chuẩn bị động thủ thì trước mắt của mình liền hoa lên một cái, không hiểu ra sao liền đã bị tên thanh niên áo trắng kia dùng Định Thân Pháp chế trụ lại, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh với lại Mang Đại Hổ mà không thể làm được cái gì.

Cũng là may mắn người thanh niên kia không có hạ độc thủ với lại Mang Đại Hổ, nếu như không, hắn là đã hoành đao tự sát để mà tạ lỗi mất rồi

"Hắn thật sự là Yêu Sĩ bát trọng..?"

Những lời mắng nhiếc của hắn vừa rồi đối với lại Mang Điển cũng chỉ là muốn trút bực tức và cả sợ hãi trong lòng ra mà thôi, thực tế hắn trong lòng hiểu rất là rõ ràng, Mang Điển sẽ không bao giờ bỏ mặc hắn gặp nguy hiểm lại không có đi lo lắng, trừ khi là không thể nào làm khác được.

"Thật sự không có sai..!" Mang Điển gật đầu.

Yêu Sĩ bát trọng cũng chỉ là hắn nói ra cho Mang Đại Hổ bớt lo lắng mà thôi, trên thực tế, tu vi của người thanh niên kia theo cảm nhận của hắn còn cao hơn nhiều, khả năng là tại Yêu Sĩ cửu trọng cảnh giới, đơn giản hắn gặp qua khá nhiều Yêu Sĩ bát trọng cường giả, nhưng chưa có một người nào cho hắn loại cảm giác vô lực như thế này, ngay cả một chút xíu năng lực đánh trả cũng chẳng có, thật quá có đáng sợ đi một chút.

"Có khi nào...!"

"Thiếu gia..! Không phải là có khi, mà chắc chắn tên thanh niên này là đến từ Mân Việt Quận Thành bên trên..!" Mang Điển hiểu rõ Mang Đại Hổ muốn nói cái gì, hắn liền là bảo đảm luôn cho suy đoán trong lòng của Mang Đại Hổ.







Tên thanh niên này hắn chưa từng gặp qua tại Chấn Nam Thành nơi đây, bên trong các đại thế lực cũng tuyệt đối là không có.

Mười sáu mười bày tuổi Yêu Sĩ cửu trọng cảnh giới, loại thiên kiêu này ngay tại Mân Việt Quận cũng ít, đừng nói những thành phủ lân cận, thế nên hắn dám chắc tên thanh niên này là đến từ Mân Việt Quận Thành, thậm chí xuất thân của y cũng là vô cùng hiển hách.

"Như vậy xem ra vị cô nương kia cùng ta không có duyên rồi..!"

Mang Đại Hổ nhớ được dung nhan xinh của Ngô Tiểu Diễm, không khỏi có chút ngơ ngẩn cùng tiếc nuối.

Như có thể lấy được cô ta làm vợ, dù là tổn thọ mấy chục năm hắn cũng là chấp nhận bỏ ra, nhưng đáng tiếc lại không có được, tên thanh niên khủng bố kia ra tay khống chế Mang Điển cùng đánh hắn, rõ ràng là thấy được dung nhan cô gái kia đâm ra mê say, khi rời đi hắn nhìn thấy tên thanh niên kia nhìn về phía Ngô Tiểu Diễm say đắm liền có đủ hiểu.

Có một cường đại đến biển thái như thế là đối thủ, hắn làm gì có cái cơ hội rước mỹ nhân về nhà.

"Tụi bây nghe cho rõ đây, chuyện đêm nay gặp phải, không được nói cho bất kỳ ai..Có biết hay không..?"

Đúng lúc bảy tên Nội Viện đệ tử của Mang gia cũng chạy đến, Mang Đại Hổ quay lại đối với bọn chúng nghiêm khắc cảnh cáo.

Hôm nay chuyện, nếu truyền vào trong tai của phụ thân hắn, ông ta biết hắn đắc tội với lại cường giả đáng sợ đến như thế này, thế nào cũng đem hắn lột da, còn là bị cấm túc tại Mang gia không được đi ra bên ngoài nữa.

Vì ngày tháng tốt đẹp sau này, hắn không thể nào để chuyện này xảy ra cho được.

"Vâng..! Thiếu tộc trưởng..!"

Bảy tên Nội Viện đệ tử không có một chút chần chừ nào liền cung kính nghe lời.

Hôm nay chuyện làm bọn họ mất mặt quá thể, đường đường là Yêu Sĩ cảnh giới tu vi, tận bảy tám người liên thủ, lại không thể nào chống lại một chiêu của một cái thiếu niên không đến hai mươi tuổi, chuyện này như truyền ra bên ngoài, bọn họ chẳng còn một chút mặt mũi nào cả, dĩ nhiên chẳng có ai muốn đề cập đến rồi.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.