Chương trước
Chương sau


Con Hồ Ly này hỏi hoàn cảnh địa phương nơi đây đầu tiên, mà không phải hỏi Trần Vân Thanh là ai? Trần Vân Thanh hắn có phải là bị Phương Hùng đoạt xá rồi hay là không?

Điều này rất là bất thường, không phải là điên cuồng tự đại, cũng là có ánh mắt rất cao, hoàn toàn phát hiện ra Trần Vân Thanh này là chính chủ, mà không phải bị Phương Hùng đoạt xá.

"Nơi đây là Nam Hoang Chi Địa..!"

Trần Vân Thanh trong lòng mặt dù không ưa gì cái tư thái cao cao tại thượng cũng như lời nói miệt tha của con Hồ Ly này, nhưng hắn cũng không thể không trả lời.

Dù sao, thực lực của đối phương là cao hơn Trần Vân Thanh hắn quá nhiều, nếu dùng cứng đối cứng, phần thiệt hại sẽ thuộc về hắn mà thôi.

Nên nhớ bây giờ hắn là Trần Vân Thanh, một tên Yêu Sĩ nho nhỏ ở Nam Hoang Chi Địa này, mà không phải là người có thực lực tuyệt đối khống chế sống chết của con Hồ Ly này như là Phương Hùng.

"Nam Hoang Chi Địa..? Đây là cái địa phương rác rưởi gì vậy...? Mau nói rõ ràng ra một chút...!"

Hồ Ly thử hít sâu vài hơi, vận chuyển Yêu Quyết một lúc sau, ánh mắt rất là phẫn hận, nó nhận ra được đây không phải là Chủ Đại Lục thật sự rồi, Chủ Đại Lục nơi yếu kém nhất cũng không có khu vực thiên địa linh khí dường như bằng không như thế.

Tên khốn kiếp Phương Hùng kia, làm sao lại đi đến một nơi quá mức tồi tàn như thế này kia chứ?

Hắn đến đây thì cũng thôi, ngặt một nỗi là làm hại nàng cũng lạc đến nơi này chịu khổ, nếu mà tên đó còn sống, nàng sẽ phải đem y trừu hồn luyện phách, sống không bằng chết mới được.

"Nam Hoang Chi Địa là một địa phương rộng lớn, trong lịch sử ghi lại, không biết vị tiền bối nào phát hiện ra khối Đại Lục này, sau đó đưa nhân tộc đến cư ngụ, truyền dạy Yêu Quyết..!"

"Rầm..! Phốc..!" Một cước đưa ra, Trần Vân Thanh đã bị đánh bay ra thật xa, miệng cũng phun ra không ít máu.

"Sâu kiến thối tha..! Bà cô ta muốn hỏi mày đường nào đi về Chủ Đại Lục, mà không phải ở đây nghe mày nói nhãm..!"









Thái Na Trát ánh mắt giận dữ, cũng không để cho Trần Vân Thanh nói hết lịch sử của Nam Hoang Chi Địa, lấy tốc độ mà người thường khó có thể nhìn ra được, chạy đến tấn công Trần Vân Thanh, không ai biết Thái Na Trát là ra tay như thế nào, chỉ thấy bóng hình lóe lên, Trần Vân Thanh đã bi đánh bay xa hơn chục mét, trên miệng máu trào ra cũng không có ít, nhìn là biết bị thương không hề nhẹ.

"Súc sinh..! Tao liều mạng với mày..!"

Trần Vân Thanh ánh mắt phát ra sát ý, không chút do dự rút trong tay của mình thanh Huyền Linh Kiếm ra, sử dụng cảnh giới viên mãn của Giao Long Kiếm Pháp, chân đạp Phong Hình Bộ tiểu thành, dùng toàn bộ Chân Khí vốn có, tấn công con Hồ Ly kia.

Trần Vân Thanh nhẫn nhục với nó, là vì tôn trọng thực lực của nó, nhưng không có nghĩa là sợ thực lực nó quá cao mà không dám phản kháng, như thế không được gọi là nhẫn nhịn nữa, mà gọi là hèn nhát.

Lấy hết thực lực của mình bây giờ, có thể đem Yêu Sĩ bát trọng giết chết, hắn cũng không tin, vẫn không làm gì được con Yêu Hồ này.

"Rầm rầm..!Phốc..!"

Ý nghĩ cùng dũng khí rất là đáng khen, nhưng sự thật lại quá ư là tàn nhẫn, dù Trần Vân Thanh có xuất toàn lực, dù có thể đem Yêu Sĩ bát trọng chém giết thực lực, nhưng mà trước mắt của Thái Na Trát chẳng là cái thá gì, nó vẫn cứ như vậy, khẽ nhích người một chút, Trần Vân Thanh đã bị đánh cho tơi bời hoa lá, ngay cả một chút lực lượng để phản kháng cũng không có.

Tình cảnh hiện tại của Trần Vân Thanh giao chiến với lại Thái Na Trát không khác gì trận chiến giữa hắn cùng Trần Hàn Xương, có khác chăng, bây giờ người bị đè nặng đánh là Trần Vân Thanh, mà không phải Trần Hàn Xương nữa.

Bây giờ Trần Vân Thanh chắc cũng đã đủ ngấm cái tâm trạng vô lực mười ngày trước mà Trần Hàn Xương phải chịu đựng rồi, hai bên thật sự là không cùng một cái cấp bậc chiến đấu.

"Bốp..Bốp...!".

"Sâu kiến..! Bây giờ thì mày đã chịu thành thật trả lời cho bà cô tao biết đường nào trở lại Chủ Đại Lục hay chưa...?" Thái Na Trát chạy đến trên ngực của Trần Vân Thanh, nhanh chóng cho tên này hai cái bạt tai đau điếng người, lạnh lùng lên tiếng hỏi.

"Nam Hoang Chi Địa nơi đây là một địa phương phong bế, thuộc Thiên Nam Đại Lục, cơ bản không có con đường đi đến Chủ Đại Lục, nếu như cô muốn trở lại Chủ Đại Lục, vậy thì phải tới được Thiên Nam Đại Lục trước..!"

Trần Vân Thanh ánh mắt hận không thể đem con Hồ Ly này đi xào tỏi ớt, chỉ đem nó ra chế tạo mười tám món nhắm rượu, mới có thể hóa giải hết được nỗi oán hận trong lòng của mình, đó là khi mà Trần Vân Thanh mới vừa nhận hai cái bạt tai của nó.







Nhưng bây giờ, ánh mắt của Trần Vân Thanh rất là thanh minh, trên miệng còn nở một nụ cười nịnh hót, trả lời hết sức là chân thành, hai thái độ khác biệt trước sau làm cho người ta không biết nơi đâu mà lần.

Anh hùng không ăn thiệt thòi trước mắt, nhận được những thứ người bình thường không thể nào nhẫn được, mới là người trên người.

Đây là ý nghĩ bây giờ, còn trước đó chỉ là nóng đầu làm bậy chút thôi, con Hồ Ly này là cường giả chân chính, sẽ không có để ý đến một con sâu cái kiến như hắn a.

"Nơi đây thật sự là một phần của Thiên Nam Đại Lục..?" Thái Na Trát nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, sau đó mở mắt ra hỏi.

Yêu Thần Thế Giới không phải chỉ có riêng một cái Chủ Đại Lục, còn có hàng ngàn hàng vạn cái hoang đảo ngoài biển khơi, những cái đảo nhỏ này cũng có người gọi tên là Đại Lục, nàng tại Chủ Đại Lục đã có nghe nói qua.

Trong đó Thiên Nam Đại Lục này nàng có nghe nói qua, là khi bị tên Phương Hùng kia bắt, tên đó có nói mình là từ Thiên Nam Đại Lục đến.

Đã Phương Hùng có thể từ Thiên Nam Đại Lục đi đến được Chủ Đại Lục, điều đó chứng tỏ tên kia biết đường, hoặc là Thiên Nam Đại Lục có Truyền Tống Trận thông hướng đến Chủ Đại Lục.

Bất kể thế nào, chỉ cần có một tia hy vọng, nàng liền phải thử mới được.

"Tôi nào có dám nói dối cô..?" Trần Vân Thanh vừa là chân thành, vừa là tâng bốc con Hồ Ly này một câu.

Thật sự ra bây giờ Trần Vân Thanh đang nói dối, hắn biết Nam Hoang Chi Địa nơi đây là một địa phương phong bế, tuy nhiên, ra được Nam Hoang Chi Địa, đến một thế giới rộng lớn hơn, đó có phải là Thiên Nam Đại Lục hay không, hắn hoàn toàn không biết.

Hắn chỉ mù mờ suy đoán, một khi có thể thoát được Nam Hoang Chi Địa, chắc cũng đến một địa phương rộng lớn hơn, ở đó dù không phải là Thiên Nam Đại Lục, cũng là một khối Đại Lục to lớn khác, có thể có con đường trở về Chủ Đại Lục như con Hồ Ly này mong muốn cũng không biết chừng.

"Đường đi đến Thiên Nam Đại Lục kia ở nơi nào..?" Thái Na Trát vốn cũng không có tin lời nói của Trần Vân Thanh.







Nhưng nàng muốn đến một cái Đại Lục rộng lớn hơn, ít ra nơi đó Thiên địa linh khí còn dồi dào một chút, linh dược sinh trưởng cấp bậc cũng cao hơn, nếu như ở lại cái nơi tồi tàn này, đến khi nào nàng mới có thể khôi phục được thực lực đây.

"Bạch Sương Cốc..! Nếu cô muốn rời khỏi nơi này, phải thông qua được Bạch Sương Cốc..!" Trần Vân Thanh không một chút do dự nói.

Nam Hoang Kỳ Thư có ghi lại, tu luyện giả một khi tu luyện đến cảnh giới cực cao, cụ thể ở đây là Yêu Vương cảnh giới, cảm thấy không thể nào tiến lên được nữa, liền sẽ nghĩ cách rời khỏi Nam Hoang Chi Địa.

Con đường mà đại đa số Yêu Vương lựa chọn để rời đi, chính là Bạch Sương Cốc, một địa phương thần bí khó lường, từ trước đến nay, không có Yêu Vương nào đi vào Bạch Sương Cốc mà có thể đi ra, nên cũng không có ai biết chính xác Bạch Sương Cốc có thể đi ra ngoài Nam Hoang Chi Địa được hay không.

Tóm tại đây là một con đường có đi không có đường về, bất kỳ một Yêu Vương nào cảm thấy mình muốn truy cầu thực lực đỉnh cao, thì sẽ liều mạng rời đi, còn đâu những người không muốn mạo hiểm, muốn ở lại Nam Hoang Chi Địa làm tổ làm tông, hưởng mọi cúng bái của người đời, bọn họ sẽ không có rời đi Nam Hoang Chi Địa này.

"Yêu Vương sao..?" Thái Na Trát lẫm nhẫn lâm vào trầm tư.

Tên sâu kiến này vừa rồi có nói rất rõ ràng, Bạch Sương Cốc kia không phải là địa phương người nào muốn đi thì có thể đi được, bên trong đó chắc chứa rất là nhiều nguy hiểm, muốn đi vào đó, tu vi thấp nhất cũng là Yêu Vương cảnh, trong khi đó nhìn lại cảnh giới của mình bây giờ, chỉ là Yêu Sĩ cửu trọng mà thôi, muốn trở lại Yêu Vương, cũng không phải ngày một ngày hai có thể làm được, đặc biệt là tại một nơi thiên địa linh khí quá bần cùng như Nam Hoang Chi Địa nơi đây.

"Cô nương..! Tôi đã trả lời mọi nghi hoặc mà cô muốn biết, cô có thể bỏ qua cho tôi rồi có phải không..!" Trần Vân Thanh ánh mắt nhìn lại con Hồ Ly này một cái, mỉm cười năn nỉ nói.

Một con Yêu Thú mà luôn miệng kêu mình là bà cô, Trần Vân Thanh nghe đến là đã muốn ói lên ói xuống rồi, phải rất vất vả, hắn mới đè nén xuống được. Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, chờ sau này thực lực mình cao, rồi sẽ tìm con Hồ Ly đáng ghét này tính cả vốn lẫn lãi mới được.

"Tha cho mày..? Mày nghĩ có thể được sao..?".

"Cô...Cô nương..! Chúng ta không có thù oán gì cả..! Tôi còn gián tiếp cứu cô a..!" Trần Vân Thanh nhìn ánh mắt đầy sát ý của con Hồ Ly này, trong lòng một trận run sợ.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.