Chương trước
Chương sau



Thế nên dù trong lòng có không muốn thế nào, hắn cũng chỉ có thể tận mắt nhìn Ngô Mãnh Đạt chịu khổ, âm thầm chờ đợi thời cơ, không thể làm chuyện khinh suất được.

Cũng may tính toán của hắn là đúng, đồng thời ông trời cũng chiếu cố bọn họ, nên mới có thể từ trong tay của tên sát tinh kia chạy trốn rời đi. Thật sự là không dễ dàng gì.

"Cũng thật sự quá may mắn cho ta..!" Ngô Mãnh Đạt nhớ đến tại Nam Trúc Lâm kia một chuyện đến nay vẫn còn sợ.

Trần Vân Thanh sau lưng có Yêu Sư lục trọng hậu kỳ cường giả bảo hộ, nếu khi đó tên đó muốn, hoàn toàn có thể sai khiến tôn cường giả kia giết đi Ngô Mãnh Đạt hắn, y như cái cách mà hắn đã từng làm khi bảo Ngô Mạnh Hùng đi giết Trần Vân Thanh một dạng.

Nhưng tên đó không có làm như thế, lại chính diện ra tay cùng hắn quyết đấu, vì như vậy hắn mới có thể sống được đến bây giờ, nếu như mà không, hắn đã ngỏm củ tỏi từ lâu lắm rồi.

Lần này cũng nên cảm ơn tên Trần Vân Thanh kia một chút, nếu tên đó trong lòng không có ý định dùng hắn làm đá mài đao, rèn luyện thực lực, hắn đúng thật sự là quá khó để sống sót.

Thế nhưng hắn sẽ không có mang ân của y, sau này nhất định hắn sẽ cho người đến đem tên khốn kiếp kia giết đi.

Trên đời này không có ai có thể làm nhục Ngô Mãnh Đạt hắn thảm thương như vậy vẫn có thể sống tiêu dao khoái hoạt được. Nhất là khi nghĩ đến Trần Vân Thanh đang cùng Lăng Tĩnh Y bên nhau anh anh em em, hắn càng không thể nào nhịn được ghen tuông trong lòng.

"Đi thôi.! Chúng ta trở lại Ngô gia..!" Ngô Mãnh Đạt muốn rời khỏi nơi này trở về Ngô gia.

Theo ý hắn nghĩ, muốn loại bỏ Kiếm Khí trong cơ thể của mình, cần thiết phải trở về Ngô gia.

Muốn mời cao thủ đi giết Trần Vân Thanh, cũng là phải trở lại Ngô gia mới được. Hơn nửa trong lòng hắn nghĩ ở lại nơi đây thật sự quá nguy hiểm, một khi Trần Vân Thanh kia hoàn thành chuyện trị thương cho Lăng Tĩnh Y, cho vị Yêu Sư lục trọng hậu kỳ kia đi đuổi giết hắn, như thế cái mạng nhỏ của hắn khó khăn lắm mới có thể lượm về được bây giờ lại phải mất đi rồi.

"Đại thiếu gia..! Xin lỗi..! Tôi không thể nào cùng cậu trở lại Ngô gia được...!"

Ngô Mãnh Hùng lắc đầu, nếu mà để ý kỹ, âm thanh của hắn vừa rồi khá là suy yếu.

"Hùng thúc..! Đây là có chuyện gì..?"

Ngô Mãnh Đạt ngạc nhiên thật sự, hiện tại phía sau bọn họ có tên Trần Vân Thanh đang truy đuổi như âm hồn bất tán, đối phương còn có Yêu sư thất trọng cường giả là lá bài tẩy trong tay. Bọn họ không chịu trở lại Mân Việt Quận thành, không lẽ ở nơi đây chờ Trần Vân Thanh đến làm thịt hay là sao?









"Khụ...Phốc..! Thiếu gia..! Thật xin lỗi..! Tôi..!"

"Hùng thúc..! Chú làm sao vậy..?"

Biến cố xảy ra, làm cho Ngô Mãnh Đạt gương mặt biến sắc, khi không đang yên đang lành Ngô Mạnh Hùng lại phun ra máu tươi, còn là ngã xuống bên dưới đất, nhìn ra hơi thở cũng không được đều đặn, có thể đứt gánh bất kỳ lúc nào. Chuyện này làm cho hắn thật không thể nào chấp nhận cho được.

"Đại thiếu gia..! Tôi không xong..! Trên đường trở lại Ngô gia..! Cậu phải tự mình bảo trọng mới được!" Ngô Mạnh Hùng lắc đầu, từ chối viên Tam Giai trị thương Đan Dược mà Ngô Mãnh Đạt vừa đưa cho.

Là người trong cuộc, hắn quá rõ ràng về thương thế của mình gặp phải. Không lâu trước đây hắn đã bị cao thủ bên cạnh Trần Vân Thanh đánh trọng thương nặng, toàn bộ lục phủ ngũ tạng đã bị chấn động cực mạnh.

Với thương thế kia, phải ngay lập tức tìm một nơi an toàn để bế quan trị thương, may da mới có thể có được một đường sinh cơ.

Nhưng vì lo lắng cho Ngô Mãnh Đạt, hắn không có quản ngại thương thế bản thân, chạy đến ứng cứu, còn dùng hết một chút thực lực còn sót lại của bản thân đem Ngô Mãnh Đạt chạy đến nơi này, hộ pháp cho y gần một tiếng đồng hồ, hắn hiểu mình đã không còn có cơ hội để xoay chuyển trời đất nữa rồi.

"Hùng thúc..! Hùng thúc..!"

"Trần Vân Thanh..! Tao sẽ không có bỏ qua cho mày...!"

Ngô Mãnh Đạt lay chuyển thân thể của Ngô Mạnh Hùng thêm vài lần, xác định Ngô Mạnh Hùng thật không thể nào tỉnh lại được, hắn là ngửa mặt lên trời thét lớn, âm thanh chứa đựng biết bao nhiêu là oán hận cùng sát ý.

Cướp đi người mà hắn yêu thương nhất, đem hộ vệ thân cận của hắn giết đi, đánh trọng thương hắn làm cho hắn sống không có bằng chết. Tất cả những chuyện này đều là do tên thổ dân Trần Vân Thanh kia làm ra.

Ngô Mãnh Đạt hắn ở đây xin thề, chỉ cần một ngày hắn còn sống trên đời, nhất định phải làm cho Trần Vân Thanh muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

...

Nam Trúc Lâm..

"Cánh tay bị gãy của cô tôi đã xử lý cả rồi, thương thế trong người chỉ do thoát lực, không có cái gì nghiêm trọng cả, cô tự đi về đi..!" Xử lý thương thế trên người của Lăng Tĩnh Y xong, Trần Vân Thanh là muốn đứng lên rời khỏi nơi này.







Nói ra cũng thật là trớ trêu. Mục đích chuyến đi lần này của hắn là muốn cùng Lăng Tĩnh Y quyết chiến một trận sinh tử, giải quyết tất cả ân oán tình thù trước đây của cô ta cùng tiền nhiệm chủ nhân của thân thể này, sau này hắn cùng Lăng Tĩnh Y sẽ không có bất kỳ quan hệ gì nữa.

Nào có ai nghĩ đến, cuối cùng hắn là phải ra tay cứu giúp Lăng Tĩnh Y, còn vì cô ta mà bỏ qua cho hai kẻ địch nguy hiểm nhất của mình nữa. Kết quả này thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn.

Để không có biến cố nào phát sinh nữa, tốt nhất là hắn nên rời khỏi người con gái này càng sớm thì tốt hơn, cô ta quá nguy hiểm đi một chút.

"Vân Thanh ca ca..! Cám ơn anh đã ra tay cứu giúp..!" Lăng Tĩnh Y nắm lấy tay áo của Trần Vân Thanh, không muốn cho hắn rời đi, thanh âm ngọt như tiếng đàn du dương lên tiếng.

"Không có gì..! Tôi giúp cô chỉ là vì muốn trả ân cô chuyện vừa rồi mà thôi!"

Ở gần người con gái quá xinh đẹp như Lăng Tĩnh Y, Trần Vân Thanh tâm cảnh rất là xao động, nhưng rất nhanh, hắn liền trở lại bình tĩnh như xưa, nhẹ nhàng lấy tay gạt ra cánh tay của Lăng Tĩnh Y, một lần nữa muốn rời khỏi nơi này.

"Trả ân.? Là chuyện anh học được Kim Long Bách Biến sao..?" Lăng Tĩnh Y là người con gái thông minh tuyệt đỉnh, Trần Vân Thanh vừa lên tiếng, nàng đã hiểu được y là muốn nói đến chuyện gì.

"Không sai..! Cô cứ xem như là thế đi..!" Trần Vân Thanh cũng không hề phản bác.

Thi ân liền phải báo đáp, Lăng Tĩnh Y đã dạy Kim Long Bách Biến cho hắn, dù vô tình hay cố ý, hắn cũng là đã nợ cô gái này một ân huệ vô cùng to lớn, thế nên khi nhìn thấy Lăng Tĩnh Y gặp nạn, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn cho được.

Còn một nguyên nhân nữa là Trần Vân Thanh hắn cảm động. Ngay khi nghe tin hắn không còn sống từ miệng của Ngô Mãnh Đạt, cô gái này dù thực lực không bằng đối phương, vẫn là ra tay muốn giết chết đối phương trả thù cho hắn, ánh mắt chứa đầy chân tình kia, không thể nào làm giả cho được, nên hắn đã từ bỏ chuyện xem kịch vui, ra tay cứu giúp cô ta lần này.

Đương nhiên, đây là bí mật trong lòng của hắn, cũng không thể nào nói ra cho Lăng Tĩnh Y biết được, hắn vốn không muốn cùng cô gái này tiếp tục giây dưa không rõ ràng mà.

"Vậy anh có muốn học toàn bộ Kim Long Bách Biến hay không..?"

Lăng Tĩnh Y đi đến trước mặt của Trần Vân Thanh, kề vào tai của hắn, nhỏ nhẹ lên tiếng đầy dụ hoặc. Nhìn ra được, nàng là không hề có ý tức giận Trần Vân Thanh vì câu nói chỉ là trả ân vừa rồi.

"Không cần..! Không cần..! Tĩnh Y cô nương..! Cô tự mình bảo trọng, tôi đi trước một bước đây..!"







Trần Vân Thanh đánh một cái giật mình, ngay sau đó hắn là xua tay lia lịa, còn không có đợi Lăng Tĩnh Y phản ứng lại, hắn đã dùng Phong Hình Bộ chạy đi cách xa Lăng Tĩnh Y thật nhanh, cứ như Lăng Tĩnh Y là yêu ma ăn thịt người một dạng.

Kim Long Bách Biến! Trần Vân Thanh không biết nó là Yêu Quyết hay là Yêu Kỹ nữa.

Tuy nhiên có một điều hắn biết được, bộ công pháp này thật sự vô cùng lợi hại.

Trần Vân Thanh hắn chỉ học được một ít da lông bên ngoài, liền có thể cùng Yêu Sư nhất trọng cường giả đại chiến mà không có bại, nếu thật sự hắn tu luyện đầy đủ, thực lực của mình bảo đảm có thể vô hạn đề thăng.

Thế nhưng hắn không giám nhận lời học thêm công pháp của Lăng Tĩnh Y.

Trên đời này món nợ khó trả nhất là nợ ân tình của mỹ nhân, hắn nghe qua nhiều, cũng là thể nghiệm không ít, đương nhiên sẽ không có dám đi sâu vào.

Nên nhớ bây giờ hắn là Trần Vân Thanh đến từ địa cầu, cũng không phải là Trần Vân Thanh của thế giới này, càng không có ý định tiến thêm với lại Lăng Tĩnh Y, nên có thể từ bỏ được, hắn cũng nên từ bỏ từ sớm đi.

"Vân Thanh ca ca..! Anh đã thay đổi..!"

Nhìn thấy Trần Vân Thanh chạy trốn mình như trốn tà ma, Lăng Tĩnh Y nhìn theo, anh mắt vô hạn phức tạp, cũng là không còn có chút cợt nhả gì như trước nữa, thay vào đó chỉ có đau lòng.


Trần Vân Thanh trong trí nhớ của nàng, là một người si tình hết mực, đối với Lăng Tĩnh Y nàng càng là một bước không xa.

Nhưng Trần Vân Thanh bây giờ, tuy cũng có đôi chút lay động trước nhan sắc của nàng, nhưng để nói đến chết không bỏ như mấy năm trước đây, là chuyện không có khả năng.

Nhìn y chỉ vì muốn trả ân mới ra tay cứu nàng liền là có thể biết được, nếu mà khi đó nàng không cố tình dạy cho y Kim Long Bách Biến, chỉ sợ anh ta cũng chẳng có xuất hiện để cứu giúp nàng đâu, trong lòng nàng có nắm chắc là như thế.



Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.