Chương trước
Chương sau



Theo như hắn thấy, Chấn Nam Đạo thua trận như mấy hôm nay cũng là điều dễ hiểu thôi mà, điều đó chứng minh đám người kia đã không có còn bài vở gì nữa rồi.

Bây giờ là lúc mình đánh nhanh thắng gọn, tiến thẳng đến sào huyệt của Chấn Nam Đạo, đem tất cả bọn chúng diệt sạch, trừ hại cho dân, đồng thời vớt được thêm nhiều công lao cho bản thân.

Đây chính là tiếng lòng của rất nhiều binh sĩ có mặt tại nơi đây.

"Dư Khúc tướng quân..?" Nguyễn Anh Đức hơi ngẩn người một chút khi mà Nguyễn Anh Tài nhắc đến cái tên này.

"Tóm lại theo mệnh lệnh của ta mà làm việc, dừng lại nơi đây hạ trại, ổn định lại thế cục, chờ thám báo dò la ra tình hình sẽ tiếp tục tính tiếp..!" Nguyễn Anh Đức phất tay rất là kiên quyết, không cho Nguyễn Anh Tài cũng như những tên Bách Phu Trưởng còn lại có cơ hội lên tiếng hỏi han cái gì.

Diệt đi Chấn Nam Đạo, đây là mong muốn từ mười mấy năm nay của hắn, ngày đêm hắn đều trông mong đến ngày mình có thể đem đám Đạo Phỉ này diệt đi, không những có thể giúp dân trừ tai họa, mà còn có thể nương nhờ công lao lần này rời bỏ Chấn Nam Thành cằn cỗi nơi đây, tiến về Mân Việt Quận Thành làm quan quân.

Nhưng chuyện đâu có dễ dàng như thế, hắn là biết quá rõ về thực học của mình, dụng binh đánh trận hắn chỉ thuộc hàng xoàng xĩnh, hắn chỉ có một ưu điểm duy nhất đó là cẩn thẩn, bảo tồn chiến quả dành được tại mức độ tối đa nhất có thể.

Không có giống như Nguyễn Dư Khúc, người này từ nhỏ vốn có thiên phú rất cao về hành quân bố trận, ra sa trường lại như cơm bữa, mấy hôm trước đi theo y hắn cũng học hỏi được rất nhiều, nếu người này có mặt tại đây, y mà bảo đánh, hắn sẽ không chút do dự làm theo.

Nhưng mà hoàn cảnh hiện tại của bọn họ rất khác, trong doanh trại đã không còn Nguyễn Dư Khúc, trong khi mấy ngày nay biểu hiện của đám người Chấn Nam Đạo làm cho hắn trong lòng nảy sinh nghi hoặc, tiến lên phía trước không chừng sẽ có bẫy, vẫn là chắc chân từng bước thì hay hơn. Vì cái này mà mọi người nói hắn nhát gan hay thiếu dũng khí thì hắn cũng đành chịu.

'Kỳ lạ..! Đến bây giờ sao tên nội gian kia còn chưa đến tìm mình báo cáo tin tức ta..?' Mặc kệ Nguyễn Anh Tài mấy người kia trong lòng bất mãn, Nguyễn Anh Đức vẫn là không có thay đổi quyết định của mình.

Sau khi hạ lệnh cho mọi người dọn dẹp chiến trường cũng như hạ trại tại nơi đây qua đêm, hắn đi ra bên ngoài một mình, nhìn về phương xa trong lòng hơi có nghi hoặc.

Nguyên nhân không tấn công tiếp Chấn Nam Đạo dù bọn chúng thua te tua kia ngoài chuyện hắn cảm nhận bên trong có cạm bẫy ra, còn một nguyên nhân chính yếu nữa là người mà hắn trông chờ không có xuất hiện.

Khoảng thời gian trước, sở dĩ đám người mình thuận lợi mọi bề tiêu diệt nhiều tốp người của Chấn Nam Đạo, ngoài bên mình có sự lãnh đạo tài ba của Nguyễn Dư Khúc ra, còn có một nguyên nhân trọng yếu nữa đó là vì bên mình luôn luôn có người đến hội báo cho từng đường đi nước bước về mọi sự chuẩn bị của Chấn Nam Đạo, hay những nơi bọn chúng mai phục.

Dựa vào những tin tức đó, đám người mình mới có thể bách chiến bách thắng. Đánh cho Chấn Nam Đạo không ngóc đầu lên được.

Mấy ngày hôm nay tên nội gian kia không có xuất hiện nữa, theo lý dù mình có thể chiến thắng, cũng sẽ không thuận lợi như hiện tại.

Chính là vì sự cắt đứt thông tin của người đó, cùng biểu hiện giả thua có chút lộ liễu của đám người Hồ Phi, đã làm cho hắn nỗi lên cảnh giác ở trong lòng.









...

"Nguyễn Anh Đức..! Ông quả nhiên vẫn luôn là rùa rút đầu..!"

Đứng tại một ngọn núi đá cao có thể quan sát được toàn bộ hoàn cảnh bên dưới của đám người Nguyễn Anh Đức đang đóng quân, Tiếu Nhất Hồng không khỏi lắc đầu cảm thán.

Đúng như những gì mà Nguyễn Anh Đức suy đoán, hắn vốn là có chuẩn bị một cái đại tiệc thật lớn đón chờ Nguyễn Anh Đức cùng hơn một ngàn binh sĩ của y, nếu như mà y vẫn cứ mù quáng cho người đuổi giết xuyên qua Hồi Đầu Sơn.

Nhưng là quá đáng tiếc, người này tính cách quá mức cẩn trọng, hay nói đúng hơn là có chút nhát gan, điều này đã làm cho kế hoạch chuẩn bị từ trước của hắn đã hoàn toàn phá sản.

"Đại ca...! Không lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn đám người kia như vậy mà không làm gì được sao..?"

Hồ Phi bị thương ở tay trong trận chiến vừa rồi, hiện đã băng bó lại kịp thời, nhưng toàn thân hắn toàn băng trắng quấn quanh người trông cũng khá kỳ khôi cũng như nỗi bật.

Đây là thành quả mà hắn cùng các anh em phải liều chết trá bại mới được nhận vinh dự như bây giờ, mắt thấy Nguyễn Anh Đức không rơi vào cạm bẫy mà đám người mình sắp đặt sẵn từ trước, mọi hy sinh của mình cùng mấy trăm anh em chuyến này trông chừng đã cuốn theo dòng nước, hắn đúng là không có cam tâm một chút nào cả a.

"Hắc hắc hắc...! Lão nhị..! Em suy nghĩ hơi nhiều rồi..! Đứng tại đây xem kịch vui đi..!"

Tiếu Nhất Hồng thu hồi lại ánh mắt nhìn xuống đám người Chấn Nam Thành quân đội bên kia, vỗ nhẹ vai của Hồ Phi một cái, lạnh lẽo lên tiếng cười nhẹ.

Nguyễn Anh Đức không đi vào trong bẫy mà hồi chiều hắn làm ra, đây là một chút đáng tiếc, tuy nhiên nếu mà nói Nguyễn Anh Đức cùng binh sĩ đi theo y có thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn như vậy thì quá ngây thơ rồi.

Vất vả tính toán suốt mấy ngày qua, bỏ vào đó tính mạng của cả ngàn anh em, cứ như vậy bỏ qua cho Nguyễn Anh Đức cùng đám binh sĩ kia, như vậy làm sao mà được.

'Họ Nguyễn kia, bọn bây nên tự cầu nhiều phúc đi..!' Mang Huyền Phong cảm nhận được mưa gió sắp đến qua lời nói của Tiếu Nhất Hồng vừa rồi, trong lòng chỉ có thể lắc đầu một cái.

Không phải hắn không muốn giúp đỡ cho Nguyễn Anh Đức mấy người kia, chỉ là hắn làm không được, kể từ ngày Tiếu Nhất Hồng xuất hiện nắm lại quyền hành của Chấn Nam Đạo, tên này đặt biệt thận trọng cùng đa nghi với tất cả mọi thứ.

Nghiêm cấm người ra ngoài không có lý do chính đáng, siết chặt lại tin tức nội bộ bên trong.







So với lại khi Hồ Phi nắm quyền thì lợi hại hơn nhiều lắm.

Với một loạt mệnh lệnh nghiêm khắc của Tiếu Nhất Hồng làm ra như thế, nó đã đưa hắn vào thế khó, bây giờ muốn phái người ra bên ngoài đưa tin tức cho Nguyễn Anh Đức như trước đây cũng là không thể làm được, thế nên hắn cũng chỉ cầu mong Nguyễn Anh Đức cùng những binh sĩ kia phước lớn mạng lớn, có thể vượt qua được tai kiếp lần này.

Nói ra Nguyễn Anh Đức kia cũng quá vô dụng một chút, hắn không phái người đến, ám chỉ rất nhiều điều là Chấn Nam Đạo có biến, nhưng tên này vẫn không có nghĩ ra được, ham công tiến lên, giờ thì mọi chuyện khó đoán hơn nhiều rồi.

...

"Rầm.. Rầm...!"

"Chuyện gì..?"

Đang tại nghiên cứu bước tiếp theo phải làm như thế nào mới có thể tấn công được Chấn Nam Đạo đám người vào ngày mai, tiếng động lớn tại bên ngoài làm cho Nguyễn Anh Đức giật mình chú ý.

Tu vi của hắn hiện tại là Yêu Sư nhất trọng hậu kỳ, nên thính giác hay tinh thần lực là vượt xa những Yêu Sĩ binh lính kia quá nhiều, có thể cảm nhận âm thanh tốt hơn những người xung quanh đây cũng không có chuyện gì là lạ cả.


"Rầm...! Phốc..!"

"Gào..Gào..!"

"Phụ thân...! Mau chạy đi..! Chúng ta gặp phải thú triều tấn công..!"

Nguyễn Anh Tài đi vào bên trong căn lều nhỏ của Nguyễn Anh Đức không phải theo cách bình thường, mà là bị người khác đánh bay đi vào, nhìn y hiện tại người đầy vết máu, cũng có thể dự đoán được là hiện tại bị thương không phải nhẹ nhàng gì.

"Đồ vô dụng..! Sao mày không tổ chức quân trận chống lại địch nhân..?"

Tin tức mà Nguyễn Anh Tài vừa báo cáo làm cho Nguyễn Anh Đức có chút biến sắc, nhưng rất nhanh hắn là phản ứng lại, một chầu thóa mạ Nguyễn Anh Tài không thương tiếc lập tức ập đến.

Hắn giao cho Nguyễn Anh Tài nhiệm vụ canh giữ bên ngoài đêm nay. Theo như hắn nghĩ, với bản lĩnh cùng kinh nghiệm học tại quân đội, cùng vị trí Bách Phu Trưởng hiện tại của mình, Nguyễn Anh Tài phải biết nên làm thế nào để có thể ứng phó với lại mọi tình huống bất ngờ có thể xảy ra mới đúng.







Nếu mà Nguyễn Anh Tài nhanh trí tập trung đủ người, dù có phải đối đầu với cường địch mạnh đến đâu cũng không cần thiết bỡ ngỡ.

Nhưng giờ nhìn lại bộ dáng thảm hại của nó, Nguyễn Anh Đức biết mình đã nhìn nhầm, thằng con này của mình ngoài bắt cướp có chút tay nghề ra, những chuyện khác nó không biết phải làm cái gì cả.

"Gào...Gào..Rầm..Rầm..!"

"Phụ thân..! Địch nhân đến quá nhanh..!" Nguyễn Anh Tài lắc đầu quyết liệt.

Không phải hắn không có muốn nhanh chóng làm ra ứng đối, nhưng là đám Yêu Thú kia đến quá nhanh, số lượng cũng quá đông, người đi theo hắn điều đã hoảng sợ, người còn lại bên trong doanh trại lại đang ngủ say, thật là rất khó làm ra phản ứng cái gì.

"Hừ..!"

Nguyễn Anh Đức hừ lạnh một tiếng, chuyện đã xảy ra, hắn biết bây giờ dù có trách mắng thằng con vô dụng này thêm nữa cũng chỉ là vô dụng, trước mắt nên ra bên ngoài giải quyết nguy nan gặp phải thì hay hơn.


"A....A...A..!"

"Gào...Gào..Rầm...!"

Ra bên ngoài túi liều của mình, nhìn quang cảnh hỗn loạn trước mắt Nguyễn Anh Đức cũng không khỏi rùng mình một cái.

Xung quanh hắn khắp nơi đều là Yêu Thú, có cả mấy ngàn con là ít, con nào thấp cũng có Nhất Giai thất phầm Yêu Thú thực lực, con nào cao lên đến Nhị Giai cửu phẩm vẫn không phải hiếm. Cá biệt còn có một vài con Tam Giai Yêu Thú.

Với đội hình này, lại bất ngờ tập kích, đúng thật sự là bên mình trong khoảng thời gian ngắn rất khó đưa ra biện pháp ứng phó.



Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.