Chương trước
Chương sau



"Gào...Gào..!"

"Tam Nhãn Cự Viên..!" Nguyễn Anh Đức nhận ra ngay con vượn to cao hơn ba mét lai lịch.

Nó là Tam Giai lục phẩm Yêu Thú cấp bậc, lad một trong những bá chủ hùng mạnh thuộc tốp đầu ở Chấn Nam Đại Sơn nơi đây.

Loại thực lực này nếu mà đơn đã độc đấu, Chấn Nam Thành cùng hai tòa thành xung quanh đây bảo đảm không có người nào có thể là đối thủ của nó.

Như hắn tính không sai, lần này dẫn phát thú triều tấn công vào quân doanh của bọn họ, chính là do con Tam Nhãn Cự Viên này đứng ra cầm đầu.

"Phụ thân..! Phụ thân..!"

Nguyễn Anh Tài mặt mày có chút tái nhợt, nào còn giống tại Chấn Nam Đạo oai phong bát cõi tổng bộ đầu đâu.

Khí thế mà con Tam Nhãn Cự Viên này trên người phát ra, làm cho hắn không sinh ra được một tia chống cự ý chí nào cả, ở bên cạnh cha mình hắn mới thấy an tâm hơn chút đỉnh.

"Thùng..Thùng...Thùng..!"

"Tất cả mọi người bình tĩnh, lập tức tập trung lại mỗi tốp mười một người, nghe theo mệnh lệnh của Thập Phu Trưởng bất kỳ, lấy ra tấm khiên cùng binh khí trong tay, phòng thủ Yêu Thú tấn công..!"

Tình cảnh hiện tại không có cho phép Nguyễn Anh Đức đi vào sâu nguyên nhân điều tra vì chuyện gì mà con Tam Nhãn Cự Viên này lại dẫn phát thú triều tấn công bọn họ, điều cần làm nhất là ổn định lại nhân tâm, tập hợp tất cả mọi người lại, hình thành quân trận, chống lại địch nhân cực kỳ mạnh mẽ.

"Vâng..! Thiên Phu Trưởng đại nhân..!"

Lúc này mới thật sự hiểu hết được vì sao Nguyễn Anh Đức lại có thể trở thành Thiên Phu Trưởng đứng đầu Chấn Nam Thành quân đội.

Trong lúc lâm nguy, mọi người không biết phải làm thế nào, toàn là tự thân chạy trốn, bảo toàn tính mạng.

Chính là tiếng trống của Nguyễn Anh Đức, kéo tất cả mọi người từ bên trong cơn hỗn loạn quay trở lại bình tĩnh vốn có của kiếp sống quân đội.

Thế là không ai bảo ai, cứ mười một người tập trung lại thành một nhóm, nghe theo lời điều khiển của một tên Thập Phu Trưởng đứng đầu.









Tốp nào không có Thập Phu Trưởng, vậy thì nghe theo mệnh lệnh của người có tu vi cao nhất, đây chính là quy tắc bất thành văn bên trong quân đội.

"Gào..Gào..!"

"Rầm rầm..! A...A...A.."

"Rống..!"

Khoan hãy nói đến tình cảnh chiến sự khốc liệt ra sao. Quả nhiên sau mệnh lệnh của Nguyễn Anh Đức ban ra, Chấn Nam Thành quân đội đã bớt đi quang cảnh hỗn loạn, mặt dù đôi chỗ vẫn là có người thường xuyên bị Yêu Thú tấn công uổng mạng, tuy nhiên nhìn chung lại tình cảnh so với lại trước đây đã là tốt hơn quá nhiều.

Không những vậy, sau khi ổn định lại đội hình, Chấn Nam Thành quân đội còn là quay ngược ra công kích trở lại Yêu Thú xung quanh, làm cho không ít Yêu Thú tổn thương thảm trọng.

Đến hiện tại mới thôi, tất cả mọi người đều hiểu, vì cái gì Vương Quốc có thực lực áp đảo lên trên hết thảy, trong tay của quốc gia nắm chính là quân đội, lực lượng vô địch tại Nam Hoang Chi Địa nơi đây, không có bất kỳ thế lực hay gia tộc nào có đủ tự tin có thể chống lại quân đội triều đình tấn công.

"Mười tổ hợp lại thành một, chia ra năm tổ..! Từ từ rút lui khỏi Hồi Đầu Sơn..!" Nhìn tình hình đã có phần ổn định, bên mình đội hình đã được đảm bảo lại, Nguyễn Anh Đức ngay lập tức phát ra cái mệnh lệnh thứ hai.

Không phải hắn không muốn công kích ngược trở lại đám Yêu Thú kia, mà tình hình hiện tại không có cho phép.

Ngay thời gian ngắn ngủi vừa rồi, dưới sự tấn công của rất nhiều Yêu Thú, đặt biệt là Tam Nhãn Cự Viên, bên mình quân số đã bị tổn thất hơn một phần ba.

Hiện tại còn lại đâu trên dưới sáu trăm người, trong khi bên Yêu Thú kia lại quá đông đảo, chưa có dấu hiệu sụt giảm.

Nếu mà cùng đám Yêu Thú này liều chết chiến đấu, bọn họ cuối cùng tuy có thể đẩy lùi được địch thủ, thế nhưng số người còn có thể sót lại tuyệt đối không nhiều hơn một trăm người, tổn thất như vậy, nói thật hắn không thể nào chấp nhận nỗi, cũng như là gánh được hậu quả.

Chưa tính đến chuyện bên cạnh của hắn vẫn còn một cái Chấn Nam Đạo Phỉ đang chực chờ sẵn để cho bọn họ một đao trí mạng.

Có thể về lại được Chấn Nam Thành hay không thì cũng còn khó nói. Nên tốt nhất là bảo toàn được thực lực còn lại, trở về Chấn Nam Thành rồi mới tính toán sau.

"Rầm..Rầm..!"







"Phốc ...Rống...! Rống...!"

Tam Nhãn Cự Viên mặc dù rất muốn đuổi theo để tận diệt đám binh sĩ nhân loại đáng ghét kia, nhưng sau một vài lần không thành công, còn bị quân đội của Chấn Nam Thành bắn mù đi một mắt, nó chỉ có thể gầm rú nhìn nhìn theo, không dám tấn công nữa.

Nhân loại thật sự rất đáng sợ, một khi bọn chúng tập trung lại với nhau, thật sự rất khó đối phó, dù thực lực của hắn hơn quá xa đám người kia, đơn đã độc đấu mười tên Yêu Sư nhất trọng như là Nguyễn Anh Đức kia cũng không phải là đối thủ của nó.

Nhưng khi bọn chúng liên kết lại, nó không thể làm được gì cả, có đem vài tên giết đi thì mình cũng bị bọn chúng đâm lại vài nhát, cứ tiếp tục như vậy, chưa diệt được trăm người đối phương thì mình đã phải chết trước mất tiêu rồi.

Còn những Yêu Thú đi theo nó thì không cần phải nói, tấn công vào đám người kia bao nhiêu thì sẽ phải chết bấy nhiêu.

Đến hiện tại nó vẫn là không hiểu. Vì cái gì cùng một đám người nhưng vừa rồi mình ra tay lại giết một cách nhẹ nhàng như thế, đến sau này lại không thể làm gì được, thật lạ quá thay.

"Đại ca..! Chúng ta lập tức cho người tổng tấn công Chấn Nam Thành quân đội, đem bọn chúng tiêu diệt tất cả..!"

Trên cao nhìn xuống một màn bên dưới, Hồ Phi đám người trong người là máu nóng dâng trào, chỉ cần Tiếu Nhất Hồng phất ta một cái, ngay lập tức cả đám sẽ nhào xuống, đem tất cả còn lại mấy trăm người của Chấn Nam Thành quân đội tiêu diệt một cái cho nó sảng khoái, trút bỏ những uất hận nữa tháng qua mà mình phải chịu đựng.

Thực tế hiện tại đem đám người Nguyễn Anh Đức toàn diệt là rất có khả năng.

Bên đó chỉ còn lại có năm trăm người trên dưới một chút sau khi bị thú triều tấn công, còn nhiều người đang bị thương.

Trong khi đó bên mình, không tính mấy ngàn anh em chuyên dùng tay chân giải quyết vấn đề ra, vẫn còn hơn tám trăm binh sĩ tinh nhuệ đang chực chờ sẵn.

Những binh sĩ đó nếu đi lên, với tình hình yếu ớt của Chấn Nam Thành quân đội hiện tại, hoàn toàn có thể đem bọn chúng hủy diệt đi mà.

"Không cần..! Lập tức ra lệnh cho tám trăm binh sĩ còn lại không cần mai phục giết Chấn Nam Thành quân đội nữa, lui trở về đi..!" Tiếu Nhất Hồng lắc đầu, không có mấy hứng thú với lại chuyện truy tận đuổi tuyệt như cách đây không lâu mình chuẩn bị.

Kế hoạch ban đầu chính là như thế, lợi dụng Thú Triều đem Chấn Nam Thành quân đội tiêu diệt, sau đó nếu còn có con cá nào lọt lưới, tám trăm binh sĩ mà hắn chực chờ sẵn sàng sẽ ngay lập tức nhào đi ra, bồi thêm một đao cho bọn chúng chết hẳn đi.

Nhưng quan sát một trận chiến vừa rồi giữa Nguyễn Anh Đức Quân Đội cùng với lại Yêu Thú chiến đấu, hắn đã hủy bỏ kế hoạch toàn tiêm kia.

Đây cũng là không có cách nào, lực lượng chiến lực Quân Đội của Chấn Nam Thành quá cường đại, bị lớn hơn mình gấp bảy tám lần bao vây, nhưng cũng chỉ bị tổn thất một nữa, còn là tại phân đoạn hỗn loạn nhất.







Như hắn tính, nếu mà đặt mình vào vị trí của Nguyễn Anh Đức, trong tay cũng có hơn một ngàn binh sĩ như vậy để cùng Thú Triều chống lại.

Qua hình ảnh giả lập hắn biết, dù không có bị đánh bất ngờ, quang minh chính đại chiến đấu, hắn cùng với lại binh sĩ của mình vẫn là không thể nào chống lại được đàn Yêu Thú kia tấn công.

Khoảng cách giữa binh sĩ do hắn đào tạo ra cùng binh sĩ chính quy của Chấn Nam Thành, vẫn còn một khoảng cách khá là xa.

Điều đó làm hắn không dám mạo hiểm. Nhất là trước khi rời đi Nguyễn Anh Đức còn phóng lên trời mộ loại pháo tín hiệu cầu cứu, hắn là biết rõ, lần này đến tấn công Chấn Nam Đạo không chỉ là tốp người của Nguyễn Anh Đức, mà còn có một đâm binh lính dự phòng đi ở phía sau, luôn luôn trợ giúp Nguyễn Anh Đức nếu có biến cố xấu xảy ra.

Nếu mà mình không thể nào đem đám người Nguyễn Anh Đức giải quyết trong một thời gian ngắn, đợi đến khi quân đội dự bị của Chấn Nam Thành chạy đến, khi đó ai giết ai cũng còn khó nói lắm.

Nên thôi, tạm tha cho bọn chúng một lần, hy vọng qua bài học lần này, Chấn Nam Thành bên kia biết Chấn Nam Đạo bọn họ không phải là một quả hồng mềm, từ bỏ ý định tấn công Chấn Nam Đạo bọn họ.


"Vâng..! Đại ca..!" Hồ Phi gật đầu, theo hắn thấy quyết định này của Tiếu Nhất Hồng cũng không hề sai.

Chấn Nam Đạo cùng Chấn Nam Thành quân đội đã giao chiến với nhau không phải chỉ trong vòng một hai năm, mà là một hai trăm năm.

Đôi bên đều có thiệt hại, nhưng chung quy lại, vẫn có thể tồn tại được đến ngày hôm nay đó thôi.

Lần này Chấn Nam Đạo bọn họ lợi dụng Thú Triều nên có một chiến thắng nhỏ, theo lẽ thường trong thời gian một hai năm nữa bọn chúng sẽ không dám tấn công Chấn Nam Đạo thêm lần nào nữa đâu.

"Đại ca..! Tam Nhãn Cự Viên kia là anh đưa đến..?"

Sầm Ngọc Sơn dù biết chuyện Chấn Nam Thành quân đội lần này bị Tam Nhãn Cự Viên tập kích chắc chắn là do Tiếu Nhất Hồng làm ra, nhưng hắn cũng là muốn lên tiếng hỏi để mọi người rõ ràng hơn.

Thứ nhất là muốn biết Tiếu Nhất Hồng giở thủ đoạn gì làm cho Tam Nhãn Cự Viên điên cuồng dẫn phát Thú Triều, hai nữa là muốn tâng bốc nịnh hót Tiếu Nhất Hồng.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.