Tờ mờ sáng, Quý Trung Hàn tỉnh dậy đã phát hiện Phong Thích nằm nhoài trên đầu giường của y ngủ say, tay trái đặt cạnh tay phải của y, đầu ngón tay như có như không chạm vào y.
Như thể vốn muốn nắm lấy tay y nhưng rồi vì lí do nào đó mà từ bỏ.
Quý Trung Hàn ngáy ngủ bối rối mất một lúc, nhìn ánh nắng ban mai từ mu bàn tay Phong Thích rồi đến lòng bàn tay mình.
Y mới vừa đưa tay lên, theo bản năng muốn làm gì đó, Phong Thích đã nhúc nhích.
Đầu tiên là lông mi, sau đó là đôi môi, đường nét khuôn mặt trầm tĩnh trở nên sống động dưới ánh mặt trời ấm áp, khoảnh khắc hắn vừa mở mắt ra đã nở nụ cười với Quý Trung Hàn.
Giống như vừa tỉnh dậy đã có thể nhìn thấy Quý Trung Hàn là chuyện vui vẻ nhất đối với hắn vậy.
Vấn đề Quý Trung Hàn muốn hỏi, lúc này đều đã quên sạch sẽ.
Y muốn hỏi Phong Thích tại sao lại ngồi ngủ trước giường của y, tại sao không dám lên giường, còn cả tại sao mắt đỏ như vậy, có phải là ngủ không ngon không, tối qua lại khóc nữa sao.
Nhưng đấy không phải là những thứ đó có thể lập tức nhớ ra được.
Phong Thích hé miệng, nói một câu với y.
Là cái gì chứ? Quý Trung Hàn không nghe rõ, y dường như nghe được nhịp tim của chính mình.
Đùng, đùng, đùng! Như là màng nhĩ đang giữ chặt trái tim, sợ rằng thanh âm này sẽ lọt ra, dù là nhỏ nhất, sẽ để lộ một bí mật không muốn ai biết đến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-kham/1073900/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.