Thật sự hết cách mà, đây là suy nghĩ đầu tiên của Quý Trung Hàn.
Hết cách là chỉ chính y đây, y luôn mềm lòng với Phong Thích, chẳng hạn như bây giờ.
Quý Trung Hàn sợ nhất là Phong Thích khóc, chỉ cần Phong Thích vừa khóc, y liền như kiến bò chảo nóng, lo lắng vô cùng.
Như một loại thói quen đã được luyện ra, chỉ cần Phong Thích rơi nước mắt, Quý Trung Hàn phải xin tha ngay.
Thường thì vào lúc này, Quý Trung Hàn mới như một người anh lớn.
Y đưa tay chạm vào mặt Phong Thích, rất nóng, một vệt ươn ướt trên sống mũi Phong Thích rơi vào lòng bàn tay y.
Tay Quý Trung Hàn khẽ run lên, y không dám miễn cưỡng Phong Thích nữa, mà cúi xuống định ôm Phong Thích vào lòng mình.
"Tớ không có thích cô ấy mà." Quý Trung Hàn nói.
Phong Thích vùi mặt thật sâu vào tay y, mỗi hơi thở đều vuốt ve từng đường nét trong lòng bàn tay Quý Trung Hàn.
Bởi vì cảm thụ được quá mức rõ ràng, cho nên mỗi lần hơi thở của Phong Thích run rẩy, y đều có thể biết rõ mười mươi.
Phong Thích lúc này như chú chim chỉ có thể dựa vào bàn tay Quý Trung Hàn để trú mưa.
Hình dung này rất kỳ lạ, mà lại cực kỳ phù hợp với hiện tại.
Có lẽ bởi vì tư thái yếu đuối mà Phong Thích thể hiện đã khiến người ta bỗng dưng sinh ra một loại cảm giác áy náy, chỉ sợ nếu không chú ý, Phong Thích sẽ càng tổn thương, càng chật vật hơn.
Quý Trung Hàn nhắm mắt lại, tay kia ôm lấy Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-kham/1073899/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.