Chương trước
Chương sau
Tần Dụ Lãng lật qua lật lại trên giường không thể ngủ được, cậu đá chăn quan một bên, đứng lên nhìn nhìn điện thoại.

Màn hình sáng lên, đồng hồ hiện thị rạng sáng 4 giờ rưỡi.

Tần Dụ Lãng thấp giọng nguyền rủa một câu, thay áo ngủ thành quần áo ra ngoài, sau đó đến phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Trong đầu của cậu cứ quanh quẩn khuôn mặt Quân Dĩ Duệ, mặc kệ như thế nào, cậu nhất định phải có được một lời xác minh thuyết phục.

Ngẩng đầu nhìn thấy đầu tóc rối bời của mình trong gương, Tần Dụ Lãng chỉ có thể thở dài, ảnh hưởng của Quân Dĩ Duệ đã vượt xa khỏi sức tưởng tượng của cậu rồi.

Để lại một mẫu giấy trên bàn cho mẹ, Tần Dụ Lãng nhẹ chân nhẹ tay mở cửa, hai tay sờ soạng mở  đèn hành lang.

Không đợi bỏ cái chân thứ hai ra ngoài, Tần Dụ Lãng đã bị vấp té trên mặt đất.

“Ai ôi!!! Cái gì vậy?” Tần Dụ Lãng xoa xoa cái mông của mình, dùng sức ngồi dậy.

Khuôn mặt Quân Dĩ Duệ ngay lúc ngọn đèn sáng lên đã thẳng tắp mà xâm nhập vào tầm mắt của Tần Dụ Lãng.

Tần Dụ Lãng kinh hãi thét một tiếng: “Quân Dĩ Duệ?”

Quân Dĩ Duệ vẫn còn mông lung nửa tỉnh nửa mơ mở mắt ra, đợi thấy rõ người trước mắt, anh lập tức tỉnh táo lại, chống tay đứng lên, “Sao em lại ở đây?”

“Anh thì sao? Làm gì mà ngủ ở cửa nhà em, để cho người khác nhìn thấy không biết sẽ nói như thế nào nữa?” Tần Dụ Lãng vỗ vỗ bụi trên mông đít, tức giận trừng mắt liếc nhìn Quân Dĩ Duệ.

Quân Dĩ Duệ không quan tâm Tần Dụ Lãng đang giận dỗi, kéo tay cậu đi xuống lầu.

Xe Quân Dĩ Duệ đậu dưới lầu nhà cậu, bất ngờ xuất hiện trong bóng tối. Tần Dụ Lãng bị kéo đến  bên cạnh cửa xe, sau đó Quân Dĩ Duệ mở cửa xe đẩy cậu vào trong.

“Quân Dĩ Duệ anh làm gì thế?” Tần Dụ Lãng nghe thấy thanh âm khóa cửa, phẫn nộ nhìn Quân Dĩ Duệ ngồi vào ghế lái.

Bày ra bộ dạng bất chấp tất cả, Quân Dĩ Duệ cầm lấy chai nước bên cạnh uống một ngụm lớn, đem mặt mình đối diện lấy Tần Dụ Lãng.

“Tại sao em lại im lặng một mình chạy về nhà?” Giọng nói của Quân Dĩ Duệ có chút khàn khàn, không rõ là kích động hay  là mệt mỏi.

Tần Dụ Lãng bắt đầu trầm mặc, trong lòng cậu đang thầm suy nghĩ phải trả lời anh như thế nào, còn chưa nói ra miệng đã bị hắn cắt đứt.

“Mẹ của em nói là vì em cảm thấy anh không còn thích em nữa đúng không?” Sắc mặt Quân Dĩ Duệ trở nên bất lực, anh vừa bực mình vừa buồn cười hỏi: “Xin hỏi từ đâu mà em có được cái kết luận vớ vẩn như vậy?”

Tần Dụ Lãng cảm thấy muốn chạy trốn, cậu từ từ nói ra: “Vậy anh làm gì mà luôn đi ra ngoài còn không nói cho em biết là anh đi đâu? Mỗi ngày đều về nhà muộn như vậy, còn dám có thái độ này với em? Còn nữa, sáng ngày hôm qua anh đi đâu, làm gì? Người đàn ông kia là ai? Có phải anh thích người đó không?”

Quân Dĩ Duệ đột nhiên không biết nói gì, Tần Dụ Lãng giống như súng máy mà đặt câu hỏi khiến anh không biết phải bắt đầu ra tay từ đâu. Anh đành phải khoát khoát tay bảo cậu dừng lại, kiên nhẫn nói: “Em muốn biết anh đi ra ngoài làm gì đúng không?”

Tần Dụ Lãng tức giận không chịu nói, gật gật đầu ngầm đồng ý cho anh nói tiếp.

“Haizz ” Quân Dĩ Duệ lại thở dài,từ trong túi áo lấy ra cái nhẫn đã bị Tần Dụ Lãng ném ở nhà ga “Cái này là nguyên nhân em bỏ đi?”

“Sở dĩ anh vẫn luôn gạt em là vì anh muốn cho em một cái kinh hỉ, không nghĩ tới em lại hiểu lầm. Kỳ thật, anh muốn cầu hôn em.”

Tần Dụ Lãng mãnh liệt nâng đầu lên, nhìn thấy Quân Dĩ Duệ bỏ chiếc nhẫn vào tay cậu một lần nữa “Nếu như em không muốn đeo cái này…, vậy hãy để anh đeo cho em chiếc nhẫn làm riêng cho em.”

Chiếc nhẫn trong tay Quân Dĩ Duệ biến chiếc nhẫn bạc đã xuất hiện trong cửa hàng trang sức, chính giữa có một vòng màu đen, thoạt nhìn đơn giản nhưng cũng không mất đi khí chất.

“Vừa rồi em hỏi sáng hôm qua anh đi làm gì đúng không? Anh phải đi lấy chiếc nhẫn này, là mời người chuyên nghiệp làm theo yêu cầu cho em đấy, người đàn ông kia, chỉ là người sắp xếp kế hoạch đính hôn lần này của anh thôi, anh chỉ nhờ anh ta thử xem có bị nhỏ hay không.” Quân Dĩ Duệ rất bình tĩnh mà giải thích tất cả, sắc mặt  Tần Dụ Lãng chậm rãi dịu lại.

Quân Dĩ Duệ dịu dàng nhìn chăm chú người bên cạnh, “Vậy em nguyện ý để anh đeo nó lên ngón giữa của em không?”

Trong mắt Tần Dụ Lãng tràn ngập sương mù ẩm ướt, cậu đưa tay lau đi, cảm động trả lời anh: “Em nguyện ý.”

Quân Dĩ Duệ nâng  tay trái của cậu lên, cuối cùng đeo chiếc nhẫn lên ngón tay giữa của Tần Dụ Lãng.

“Cái này chứng tỏ, em nguyện ý ở cùng một chỗ với anh cả đời, kiếp này của em, đều đã được anh bao trọn rồi.”

Tần Dụ Lãng không có phản bác anh, yên lặng nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay mình, vì sự xúc động của bản thân mà cảm thấy hối hận.

Cậu ôm chặt lấy Quân Dĩ Duệ, cậu cũng sẽ không buông tay nữa.

Cho dù thật sự có xảy ra chuyện gì, cậu cũng sẽ không buông anh ra nữa.

Xe vững vàng chạy nhanh trên đường cao tốc, tay phải Quân Dĩ Duệ nắm lấy tay trái Tần Dụ Lãng, anh vuốt ve chiếc nhẫn trên tay cậu.

“Cho nên anh cả đêm không ngủ mà chạy tới nhà em sao?”

Quân Dĩ Duệ gật đầu, “Đúng vậy, em cũng không biết anh rất đáng thương nha, một mình cô đơn lái xe chạy đến thị trấn nhà em. Đến nơi thì đã là nửa đêm, vừa đói vừa mệt nhưng cũng chỉ có thể ngủ ở cửa nhà em thôi.”

“Vậy anh làm gì mà không chịu gõ cửa? Ngủ ở cửa ra vào không sợ cảm lạnh sao?” Ngữ khí Tần Dụ Lãng vừa đau lòng lại vừa như trách cứ.

Quân Dĩ Duệ cười cười, “Anh không dám đánh thức em, em đang ngủ, anh đành phải ở ngoài cửa chờ em. Biết em đang tức giận, làm sao dám chọc giận ngươi không vui nữa chứ?”

Cảm giác tự trách của Tần Dụ Lãng lại nổi lên, cậu thấy có lỗi kéo tay Quân Dĩ Duệ “Là em quá bốc đồng rồi, nhưng cũng tại anh không chịu giải thích rõ ràng với em, em có suy nghĩ nhiều cũng có thể hiểu được…”

Quân Dĩ Duệ buồn cười hỏi cậu: “Tần Dụ Lãng, anh thật không nghĩ tới với tính cách bình thường của em, nhìn thấy việc như vậy mà không đến chất vấn anh, lại một mình im lặng chạy về nhà, cái này không giống phong cách của em nha.”

Tần Dụ Lãng trừng mắt liếc anh một cái, “Không phải lúc đó em quá đau lòng sao? Anh không nói rõ ràng, em hoài nghi anh cũng không phải là không có lý do, còn có mặt mũi nói em.”

“Được rồi, là anh sai, đừng tức giận nữa a.” Quân Dĩ Duệ tước vũ khí đầu hàng trước, cầu xin sự khoan dung: “Vợ ơi, anh sai rồi, lần này là anh không đúng, vậy em tha thứ cho anh được không?”

“Ai là vợ của anh, cút ngay.” Tần Dụ Lãng dứt khoát ôm hai tay trước ngực, trở mặt nói.

Quân Dĩ Duệ bắt lấy tay cậu giơ lên, “Em xem, em cũng đã đeo nhẫn của anh rồi mà dám nói không phải vợ anh sao?”

Tần Dụ Lãng “Hừ” một tiếng, “Em vẫn còn chưa có đồng ý kết hôn với anh đâu…”

“Kết hôn chỉ là một loại hình thức mà thôi, không có chuyện đó chúng ta vẫn có thể mãi mãi bên cạnh nhau.” Quân Dĩ Duệ thả lỏng nói, “Anh biết em vẫn luôn lo lắng, hiện tại, em không cần nghĩ gì cả,, tất cả giao hết cho anh là được.”

Tần Dụ Lãng đột nhiên toát ra một câu: “Vậy sau này là anh nấu cơm, giặt quần áo, lau nhà đúng không?”

Nhìn chàng trai với ánh mắt sáng rỡ bên cạnh, Quân Dĩ Duệ cố nén xúc động muốn đá văng cậu ra ngoài, nổi giận hét lên: “Tần Dụ Lãng em đi chết đi, anh dùng lời tâm tình thổ lộ với em mà em lại trả lời với anh như vậy sao?”

“Là tự anh nói mà, cái gì cũng đều giao cho anh…” Một tên con trai yếu ớt phản kháng.

“Em phá hủy buổi cầu hôn mà anh đã cẩn thận sắp xếp bao lâu nay, hiện tại lại nói với anh những lời như thế này, Tần Dụ Lãng, đời này của em không thích hợp với những thứ mang tên ‘lãng mạn"”

“Không có a, em cảm thấy em rất lãng mạn nha, ít nhất vào sinh nhật của anh, em còn đưa anh…”

Một tờ giấy viết hai chữ “Lãng mạn” mà em cũng dám tính toán?

Trái tim Quân Dĩ Duệ hoàn toàn bị phá hủy, rơi vào tay người này, anh phải chấp nhận rồi.

TOÀN VĂN HOÀN
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.