Quân Dĩ Duệ về nhà, tâm tình rất sung sướng, anh vừa hát vừa mở cửa vào nhà, lại nhìn thấy đôi dép trong nhà bình thường Tần Dụ Lãng vẫn mang đang để ở cửa nhà.
“Lại không ở nhà?” Quân Dĩ Duệ lắc đầu, gọi điện thoại cho Lý Thượng Trí.
“Tiểu Lãng Lãng? Cậu ấy không có ở cùng tôi.”
Quân Dĩ Duệ nhướng mày, “Em ấy không ở cùng cậu? Nhưng mà em ấy không nói với tôi em ấy đi đâu, trừ cậu ra tôi nghĩ không ra em ấy có thể tìm người nào…”
Lý Thượng Trí trêu chọc hỏi: “Quân thiếu, anh không phải là lại chọc tiểu Lãng Lãng nhà chúng tôi không vui chứ?”
“Em vẫn không biết gần đây tôi bận cái gì, cho nên có khả năng… không mấy vui vẻ a.” Quân Dĩ Duệ có chút hối hận bản thân vẫn chưa quan tâm tới tâm trạng của cậu, có lẽ Tần Dụ Lãng không có cảm giác yên tâm.
“Anh còn không định nói cho cậu ấy biết sao? Xem ra tiểu Lãng Lãng hoài nghi anh hồng hạnh xuất tường rồi…” Tiếng cười Lý Thượng Trí quấy nhiễu khiến Quân Dĩ Duệ thấy phiền, anh nói một câu “Đi chết đi” rồi cắt đứt cuộc nói chuyện, tiện tay ném điện thoại lên ghế sa lon.
Bực bội ở phòng khách xem TV một lát, vẫn không nghe thấy tiếng mở cửa như trước, Quân Dĩ Duệ đứng ngồi không yên.
Tần Dụ Lãng đứng ở cửa nhà mình rất lâu rồi nhưng không dám mở cửa, cậu nghe thấy âm thanh mẹ cậu đang xem TV ở phòng khách, nhưng mà cậu vẫn rất sợ hãi.
Đã không có Quân Dĩ Duệ, dũng khí của cậu tựa hồ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-bat-trach-bat-tuong-ai/2430742/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.